Trong nháy mắt cả hai tiếp xúc.
Keng!
Một tiếng vang giòn.
Bảo kiếm màu vàng ầm ầm nổ tung, hóa thành vô số mảnh vỡ bay ra ngoài.
“Cái gì?”
Con ngươi của lão già co vào một chút, vẻ mặt vô cùng chấn động.
Ông ta cuồng bạo quát một tiếng: “Kiếm Kim Giao của tôi cũng là thần khí, thế mà lại không ngăn được kiếm Đoạn Long của cậu?”
“A!”
Lão già hít sâu một hơi: “Khá lắm!”
“Phẩm cấp của kiếm Đoạn Long đã vượt qua thần khí rồi!”
Diệp Bắc Minh không mở miệng.
Thân pháp tựa như tia chớp, chém kiếm thứ hai xuống.
Tất cả lửa giận trong lòng lão già đều biến mất, còn hưng phấn hẳn lên: “Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ nhìn xem, rốt cuộc thanh kiếm trong tay cậu có được sức chiến đấu như thế nào!”
Chân nguyên trong cơ thể lão già ầm ầm tăng vọt.
Gào!
Hổ kêu rồng gầm.
Quần áo của ông ta lập tức nổ tung, để lộ ra cơ bắp màu đồng cổ.
Hai quyền hợp nhất, đánh về phía kiếm Đoạn Long!
Chân nguyên ngưng tụ thành một con rồng, một con hổ xông lên.
Ầm!
Kiếm Đoạn Long nện ở phía trên, bộc phát ra một tiếng vang kinh thiên động địa.
Rồng và hổ ầm ầm sụp đổ!
“A!”
Lão già kêu thảm một tiếng, cánh tay run lên, máu me đầm đìa.
Ông ta lùi bình bịch lại mấy chục mét, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Hay lắm nhóc con, lực chiến đấu của cậu quá kinh khủng!”
Diệp Bắc Minh không nói gì, tiếp tục ra tay.
Kiếm thứ ba chém tới!
Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu vực ngoài cửa lớn Diệp phủ tiến vào trong đêm tối!
“Cái gì?”
Nhìn thấy cảnh tượng như thế, lão già biến sắc, trong lòng vô cùng rung động: “Tên nhóc này thật sự muốn giết lão phu! Lão phu sống hơn ngàn năm, cả đời này chưa bao giờ nhìn thấy người nào sát phạt quả đoán như thế!’
Lăng Vận Nhi kinh hô một tiếng: “Anh Diệp dừng tay, ông nội tôi là các chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất các!”
“Chúng tôi không có ác ý với anh!”
“Thiên Hạ Đệ Nhất các?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.