“Cậu cho rằng cậu giết người là có thể chặn được miệng tất cả mọi người sao?!!!”
Mọi người nghi ngờ không hiểu: “Đây lại là ai?”
“A!”
Tiêu Nhã Phi hét lớn: “Người này giống y đúc trong bức tranh kia của nhà họ Tiêu!”
Đám người nhà họ Tiêu ngây ra, quả thật rất giống.
“Bố, chẳng lẽ?”, Tiêu Dung Phi mặt đầy kinh ngạc.
Tiêu Đạo Sơn nghiêm túc gật đầu: “Lão tổ quả nhiên còn sống!!!”
Bách Hiểu Sinh mặt đầy chấn động: “Tiêu Trấn Đông, lão tổ đời trước của nhà họ Tiêu!”
“Tục truyền 150 năm trước đã qua đời, hưởng hơn 2100 tuổi!”
“Hạng 122 bảng xếp hạng lịch sử Côn Luân!”
“Ông ta còn sống? Sao có thể!”
Xung quanh nổi lên đợt sóng dâng trào!
Lão quái vật đã sống hơn hai ngàn năm!
Đây là cảnh giới gì?
Lý Huyền Cơ mặt đầy bình tĩnh: “Lý Huyền Cơ tôi giết người còn cần phải giải thích với ông sao?”
“Nếu đã leo lên đài võ đại, vậy thì đi chết đi!”
Giọng nói hắn bình tĩnh.
Giống như đang nói chuyện vặt vãnh không đáng kể!
Xích!
Tiêu Trấn Đông cũng không nói nhảm, trực tiếp rút kiếm!
Âm thanh rút kiếm sắc bén truyền đến, không khí bị xé toạc.
Cùng với một kiếm chém ra này, không khí trong toàn bộ trời đất giống như ngưng đọng, thời gian cũng dừng lại!
Trong phút chốc.
Giữa trời đất chỉ có một kiếm!
Sắc mặt Lý Huyền Cơ cứng lại, chỉ cảm thấy mình bị Tiêu Trấn Đông phong tỏa!
Nguy hiểm lớn tấn công đến!
Trong nháy mắt.
Một kiếm đã đến trước mặt Lý Huyền Cơ.
Đột nhiên.
Lý Huyền Cơ cười!
Tiêu Trấn Đông cảm thấy không đúng!
Giọng Lý Huyền Cơ lạnh băng: “Lão phế vật, dùng kiếm trước mặt tôi?”
“Ông có biết, ở Thanh Huyền Tông tôi được gọi là thiên tài kiếm đạo đứng thứ 7 nội môn!”
“Biết đây là khái niệm gì không?”
“Mấy trăm ngàn đệ tử Thanh Huyền Tông, kiếm đạo của tôi đứng thứ 7!”