Lý Huyền Cơ bò dưới đất, tức đến toàn thân run lên: “Mày…”
Soạt!
Diệp Bắc Minh tùy tiện bước lên một bước, xuất hiện trước người Lý Huyền Cơ, một chân dẫm lên đầu của hắn: “Nói với mọi người, mày là chủ của Côn Luân Hư sao?”
Chủ của Côn Luân Hư làm sao có thể bị người khác dẫm dưới chân?
Rõ ràng không thể nào!
Đây là giết người diệt tâm!
Quá tàn ác!
Đối với một võ giả mà nói, đặc biệt là võ giả như Lý Huyền Cơ.
Bảo hắn chủ động thừa nhận không bằng người khác, còn khó chịu hơn giết hắn!
Lý Huyền Cơ cắn chặt răng: “Diệp Bắc Minh, mày giết tao đi!”
Diệp Bắc Minh không hề dao động gật đầu: “Được, tao cho mày toại nguyện!”
Chậm rãi giơ chân!
Lúc này, trái tim Lý Huyền Cơ thắt chặt lại.
Hoàn toàn hoảng hồn!
Diệp Bắc Minh sẽ giết hắn thật!
‘Mình không thể chết, Lý Huyền Cơ mình không thể chết!”
‘Không! Không! Không!’
Lý Huyền Cơ gào thét trong lòng.
Trong lúc Diệp Bắc Minh sắp giơ chân dẫm chết hắn, tuyến phòng ngự trong lòng Lý Huyền Cơ sụp đổ: “Đừng, Diệp Bắc Minh, tao nhận thua!”
“Mày mới là chủ của Côn Luân Hư, bắt đầu từ bây giờ, Lý Huyền Cơ tao không tranh giành với mày nữa, cầu xin mày tha cho tao một mạng!”
Cúi đầu!
Nhìn từ trên xuống!
Đám người Long Đường thở dài một hơi: “Ầy…”
Chân của Diệp Bắc Minh không dừng lại: “Muộn rồi!”
Đột nhiên.
“Diệp Bắc Minh, mày thật quá đáng, Lý Huyền Cơ đã nhận thua, mày còn muốn giết hắn sao?”
“Mày có biết, Lý Huyền Cơ là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, làm sao mày…”
Một ông lão xông ra từ trong đám đông, bước một bước lên đài võ đạo.
Ông ta vừa nói được một nửa.
Phập!
Diệp Bắc Minh dậm chân xuống!
Cái đầu của Lý Huyền Cơ nổ tung như quả dưa hấu!
Anh chậm rãi quay đầu, nhìn ông lão trước mặt: “Ông nói cái gì? Tôi không nghe thấy, nói lại lần nữa đi?”
“Mày!”
Ông lão này tức đến bộ râu cũng sắp vểnh lên.