“Phủ đệ của Chu thái sư mà cũng dám xông vào?”
“Điên rồi sao?”
Người qua đường bàn tán xôn xao, càng lúc càng nhiều người vây đến xem.
Viên công công quay người rời đi: “Quận chúa Thiên Thiên, cô đi ngăn cản Ám Dạ Vương điện hạ, tôi đi bẩm báo bệ hạ!”
Mộ Thiên Thiên sốt ruột: “Viên công công, tôi đâu có ngăn được anh ta, ông đợi đã!”
Viên công công sớm đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Mộ Thiên Thiên bất lực, dậm châm xông vào phủ Thái Sư.
…
Trong một phủ đệ sang trọng ở Long Đô Đại Chu.
Hai người đàn ông trung niên đang nói chuyện.
Chính là Chu thái sư và Bát Vương Gia.
Chu thái sư lật mở một bản tài liệu: “Bát vương gia, bây giờ bệ hạ muốn điều tra sự việc năm đó!”
“Đã phái Viên công công đến Côn Luân Hư đón con cháu đời sau của quận vương Ám Dạ rồi, nếu bọn họ về đến Đại Chu, sợ rằng…”
Sắc mặt Bát vương gia sầm xuống, cười lạnh lùng: “Ha ha, nếu họ ngoan ngoãn ở Côn Luân Hư, thì còn thoi thóp hơi tàn!”
“Bản vương không thèm đi tìm bọn họ!”
“Nếu bọn họ dám về Đại Chu? Ha ha!”
Bát vương gia nhìn sang Chu thái sư một cái đầy ý sâu xa: “Hơn nữa, chẳng phải ông đã có được thông tin”.
“Nhà họ Diệp cũng chỉ là gia tộc hạng ba ở Côn Luân Hư sao!”
“Trong thế hệ bọn họ, người có thiên phú nhất là một thanh niên tên là Diệp Bắc Minh!”
“Hình như ông cho người đi giết Diệp Bắc Minh rồi phải không?”
Thản nhiên nhẹ nhàng bổ sung một câu: “Thực sự không được, diệt cỏ tận gốc vậy”.
Chu thái sư tỏ vẻ mặt chấn kinh!
Làm sao Bát vương gia biết chuyện này?
Chẳng lẽ mình bị theo dõi?
Mồ hôi toát lạnh sống lưng.
Bầu không khí quỷ dị!
Đột nhiên.
Thịch thịch thịch!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên: “Thái sư! Không hay rồi!”
Bát vương gia lạnh mặt: “Chu thái sư, người của ông không hiểu quy tắc thế sao?”
Chu thái sư hơi lúng túng: “Bát vương gia, ông thứ tội!”
Rồi lạnh mặt quát một tiếng ra ngoài cửa: “Đồ không có mắt, không biết tao và Bát vương gia đang bàn chuyện lớn hả?”
“Cho dù trời sập xuống, cũng ra ngoài đợi cho tao!”
Nô bộc bên ngoài khóc mếu: “Thái sư, trời sập thật rồi!”