Bát vương gia ngẩn người, chấn hãi nhìn qua.
Vẻ tức giận trên khuôn mặt Chu thái sư cứng đờ lại: “Hắn chính là Diệp Bắc Minh?”
Ầm!
Lôi ảnh trùng trùng!
Diệp Bắc Minh lập tức xuất hiện trước người Chu thái sư, tóm vai ông ta: “Nhược Giai và Nhược Tuyết đang ở đâu?”
Phập!
Chu thái sư như bị sét đánh, bò dưới đất.
Anh giơ chân dẫm lên đầu ông ta!
Chu thái sư nhục nhã gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày đang nói gì?”
“Tao không hiểu!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Không hiểu?”
Dậm mạnh chân xuống!
‘Rắc’ một tiếng giòn tan.
Một cái chân của Chu thái sư lập tức gãy tan, hóa thành sương máu, biến mất tại chỗ!
“Thái sư!”
“Nhóc con, mày dám đánh thương Thái sư?”
Mấy người phụ nữ của phủ Thái sư chửi rủa ghê ghớm.
Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm quay đầu, quét ngang một đường kiếm!
Phụt!
Một màn sương máu bùng lên!
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Vẻ mặt tất cả mọi người biến sắc, kẻ này có lòng tàn sát quá nặng, bọn họ hoàn toàn sợ ngây ngốc!
Chu thái sư kêu thảm: “Diệp Bắc Minh, tao không biết mày đang nói gì!”
“Còn cứng miệng?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.
Phập!
Anh giơ chân lên lần thứ hai, một cái chân khác của Chu thái sư bị phế tại chỗ!
Bát vương gia lạnh giọng quát nói: “Diệp Bắc Minh, nơi này là hoàng triều Đại Chu!”
“Không cho phép mày hoành hành ngang ngược!”
Diệp Bắc Minh lướt mắt nhìn qua: “Ông cũng muốn chết?”
Bát vương gia thộn người: “Mày nói cái gì?”
Cơ thể Mộ Thiên Thiên không ngừng run lên, kinh sợ nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, anh mau xin lỗi đi!”
“Đây là Bát vương gia, nắm giữ một phần ba binh quyền của hoàng triều Đại Chu!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn đến Bát vương gia.