Bát vương gia ngẩn người, không nhịn được quay đầu: “Nhóc con, mày đang nói với tao hả?”
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm lão Hạng: “Những người khác có thể đi, ông ở lại!”
“Cái gì?”
Bát vương gia ngẩn người.
Soạt!
Hạng lão híp mắt lại, lại lập tức mở to ra.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh giống một con rắn độc: “Tên nhóc kia, cậu bảo lão phu ở lại?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Ông là người của Huyết Vân Tông đúng không?”
“Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh cũng là người của Huyết Vân Tông!”
Hạng lão có chút bất ngờ: “Sao cậu biết lão phu là người của Huyết Vân Tông?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Điều này ông không cần phải biết, nếu Bạch Ác Thiên và Tống Du Anh là người của Huyết Vân Tông!”
“Như vậy nhất định ông phải có biện pháp có thể xác định được vị trí của bọn họ đi?”
“Nói đi!”
Anh nói bằng giọng điệu ra lệnh.
Hạng lão trực tiếp bị chọc tức, bật cười: “Ha ha ha, nhóc con, cậu ăn to nói lớn với một người cao hơn cậu mấy cảnh giới như vậy sao?”
“Cậu lấy dũng khí đâu ra vậy?”
“Và sao cậu dám làm như thế chứ?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không nói ư?”
Hai mắt già nua của Hạng lão trầm xuống: “Lão phu không nói, cậu có thể làm như thế nào?”
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Ồ”.
Chỉ trong phút chốc!
Một tia sét lóe lên, lôi ảnh cực kỳ mạnh!
Ầm ầm!
Một tiếng nổ qua đi.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước người Hạng lão, kiếm Đoạn Long trong tay nghiền ép đến!
“Đậu má!”
Hạng lão phẫn nộ rít gào một tiếng, tức giận đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo: “Chỉ là một tên Võ Đế, lại dám làm càn ở trước mặt lão phu như vậy ư?”
“Chết đi cho lão phu!”
Chu Lạc Ly biến sắc: “Ra tay, bảo vệ tiểu sư đệ!”
“Vâng!”
Hai bà lão sau lưng Chu Lạc Ly ra tay, trong nháy mắt đã lao ra.
Mộ Thiên Thiên ngây ra.
Diệp Bắc Minh cũng to gan quá đi, lại dám chủ động ra tay với cấp Thánh?
“Tất cả đều cút ngay cho tôi!”
Hạng lão quát lớn một tiếng.