Những tiếng cơ quan mở ra truyền đến.
Một ngăn tủ kim loại màu đen xuất hiện, ông ta vô cùng cẩn thận mở ngăn tủ ra.
Một bức hoạ cuộn tròn cổ xưa ố vàng xuất hiện ở trước mắt.
Ông ta mở bức hoạ ra!
Một người đàn ông trẻ tuổi chân đạp huyết long, cầm kiếm mà đứng!
Nhưng gương mặt của người đàn ông đó lại đã sớm mơ hồ không rõ.
Thanh kiếm trong tay người đó lại vô cùng kỳ quái, toàn thân đen thui, còn có một con thần long màu đen xoay quanh!
“Quả nhiên là giống nhau như đúc!”
Cả người Bát vương gia rung động: “Thanh kiếm trong tay tên nhóc kia, còn cả loại khí thế mình ta vô địch kia nữa!”
“Quả thực là không khác người trong bức tranh này một chút nào!”
Hô hấp của Bát vương gia trở nên dồn dập.
Mật thất rơi vào trong sự tĩnh mịch!
Chỉ có tiếng hít thở dồn dập của ông ta.
Không biết qua bao lâu.
Bát vương gia mới đảo mắt, dừng ở một hàng chữ ở góc bức tranh này: “Đoạn Long Quy, Ám Dạ Vương!”
“Năm đó chính là bởi vì sáu chữ này mà nhà họ Diệp…”
Bát vương gia tạm dừng lại.
Cả người ông ta không tự chủ được mà run rẩy!
“A!”
Cả người ông ta đều nổi da gà: “Đoạn Long Quy? Ám Dạ Vương?”
“Đoạn Long Quy! Ám Dạ Vương!”
“Chẳng lẽ không phải nói về Ám Dạ Vương năm đó, mà là… bây giờ?”
Hình ảnh huyết sắc biến mất.
“Sao lại là cô ta?”
Nghe thấy giọng nói của Diệp Bắc Minh.
Chu Lạc Ly khó hiểu hỏi: “Tiểu sư đệ, em quen người phụ nữ ra tay trong hình ảnh đó sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô ta tên là Tôn Thiến, là một hồng nhan tri kỷ của em”.
Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi!
Chu Nhược Dư cùng Hạ Nhược Tuyết được Tôn Thiến cứu.
Chắc hẳn sẽ tạm thời an toàn.
Chu Lạc Ly che miệng cười trộm: “Ha ha ha, tiểu sư đệ đúng là nhiều hồng nhan tri kỷ thật!”
“Mới một năm không gặp mà đã có ba người rồi”.
Chu Lạc Ly lại liếc Mộ Thiên Thiên một cái: “Nói không chừng còn nhiều hơn”.
Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên đột nhiên dao động.
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tứ sư tỷ, chị đừng giễu cợt em”.
“Em và cô ta không có quan hệ gì cả”.