Áp lực trên người Hạng Vô Nhai lúc này mới biết mất: “Rõ!”
Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: “Nhắc nhở ông một câu, lại dám có bất kỳ suy nghĩ bất kính nào!”
“Ông sẽ chết rất khó coi”.
Một cỗ sát ý lạnh như băng đánh úp lại!
Giờ phút này.
Hạng Vô Nhai cảm thấy như thể mình đang đối mặt với Tử thần!
Nếu ông ta dám có loại suy nghĩ như vừa rồi thì sẽ thật sự chết!
Người đàn ông trước mặt khiến ông ta cảm nhận được áp lực mà khi đối mặt với tông chủ Huyết Vân Tông cũng không có!
Hạng Vô Nhai hoảng sợ dập đầu: “Chủ nhân, thuộc hạ không dám nữa!”
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Đi đi”.
“Rõ!”
Hạng Vô Nhai như được đại xá!
Chật vật rời đi!
Đám Diệp Chính Đức lôi ra một cái rương: “Vương thượng, đây đều là vật của riêng Ám Dạ Vương, hiện tại giao lại cho ngài!”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh có vài phần tò mò.
Anh mở ra xem.
Hai mảnh Hổ Phù.
Một cái lệnh bài màu đen được khắc hai chữ “Ám Dạ”.
Còn có một sổ sách ố vàng!
Còn cả mấy chục tấm giấy tờ nhà đất!
Diệp Chính Đức thở dài: “Năm đó, Ám Dạ Vương đã dùng Hổ Phù này dẫn đầu đội quân triệu người!”
“Lệnh bài màu đen này càng là tượng trưng thân phận!”
“Chỉ tiếc, hết thảy đã mất rồi”.
Diệp Bắc Minh nhìn một đống giấy tờ đất đai.
Anh kỳ quái: “Các ông có những giấy tờ đất này, sao cuộc sống còn thê thảm như thế?”
Diệp Chính Đức cười khổ: “Vương thượng, sau khi nhà họ Diệp hủy diệt, của cải sớm đã bị người khác chiếm…”
“Có giấy tờ đất cũng vô dụng!”
Diệp Bắc Minh cười rất có thâm ý: “Mọi người đi theo tôi!”
“Vương thượng, đi đâu vậy?”
Đám Diệp Chính Đức nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh quơ quơ giấy tờ đất trong tay: “Nói cho bọn họ, Ám Dạ Vương đã trở lại!”
…
Vừa bước ra khỏi cửa nhà họ Diệp.
Một bóng người xinh đẹp bỗng xuất hiện.