Mộ Thiên Thiên hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, tôi xin lỗi anh!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Xin lỗi? Vì sao chứ?”
Mộ Thiên Thiên thành khẩn: “Tôi thừa nhận trước đó tôi đã xem thường anh, tôi muốn xin lỗi vì tầm mắt thiển cận của tôi!”
“Tôi sai rồi, tôi không nên nhìn anh như thế, giờ tôi rất hối hận!”
Diệp Bắc Minh càng cảm thấy ngoài ý muốn!
Anh còn tưởng rằng Mộ Thiên Thiên là loại phụ nữ mắt cao hơn đầu.
Thế mà cô ta lại tới nói xin lỗi?
Diệp Bắc Minh bật cười: “Có việc cần nhờ tôi?”
Mộ Thiên Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh suy tư: “Nói nghe xem nào”.
Mộ Thiên Thiên không chần chừ, cô ta nghiêm nghị nhìn Diệp Bắc Minh: “Tôi đã chứng kiến y thuật của anh, vị trưởng lão của Huyết Vân Tông kia bị anh phế bỏ, còn có thể khôi phục lại!”
“Tôi muốn xin anh đi cứu một người, gân mạch và đan điền của anh ta đã bị phế đi mấy chục năm!”
…
Diệp Bắc Minh cười: “Tại sao tôi phải giúp cô?”
Mộ Thiên Thiên cắn cắn môi đỏ, như làm ra quyết định nào đó: “Chỉ cần anh bằng lòng giúp tôi, tôi đáp ứng bất luận yêu cầu gì của anh!”
“Tôi biết anh chướng mắt tôi, tôi có thể làm người hầu của anh!”
“Thậm chí, chỉ cần anh đồng ý ra tay một lần, dù bảo tôi quỳ xuống cầu anh cũng được!”
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Được, vậy cô quỳ xuống cầu xin tôi đi!”
Mộ Thiên Thiên không hề do dự, cong đầu gối.
Chỉ chút nữa là quỳ xuống!
Diệp Bắc Minh chợt duỗi tay kéo.
Một sức mạnh vô hình ngăn cản đầu gối Mộ Thiên Thiên, cô ta dùng hết mọi cách cũng không thể quỳ xuống được nữa!
“Anh?”
Mộ Thiên Thiên kinh ngạc.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: “Tôi không quá quen thuộc với Long Đô của Đại Chu, tôi muốn đi Thiên Quân Lâu, cô đi trước dẫn đường!”
…
Một lát sau.
Diệp Bắc Minh và Mộ Thiên Thiên cùng đứng trước một kiến trúc xa hoa.
Đi theo phía sau chính là mấy người Diệp Chính Đức!
Mộ Thiên Thiên chỉ về đằng trước: “Nơi này chính là Thiên Quân Lâu, khách sạn lớn nhất Long Đô”.
“Đây là tài sản của thái tử gia, các quan to hiển quý đều thích tới đây phung phí!”
“Nơi này chẳng những nhận thầu tiệc rượu, tổ chức buổi đấu giá, còn có đủ loại vui chơi giải trí”.
“Hơn nữa còn có…”
Cô ta ngừng lại.
Diệp Bắc Minh kỳ quặc: “Còn có cái gì?”