Đám hoàng thất quý tộc như Bát Vương gia đồng loạt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, sắc mặt không ngừng thay đổi.
“Cậu nói cái gì?”
Lý Thanh Liên cũng sững sờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Bắc Minh.
Chợt.
Khuôn mặt Lý Thanh Liên trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo như truyền ra từ trong hầm băng: “Diệp Bắc Minh, cậu coi lão phu là không tồn tại sao?”
“Nếu tôi muốn dẫn đồ nhi của tôi đi, cậu có thể làm gì?”
Hơi thở uy hiếp đánh úp lại!
Giáo Phụ quát lên một tiếng lớn: “Cút mẹ ông đi, đồ nhi của tôi đang nói chuyện, Lý Thanh Liên ông là cái thá gì?”
Một giây sau.
Ầm ầm!
Tất cả mọi người ở đấy đều cảm nhận được một cỗ uy áp ngập trời nghiền ép xuống!
Như là núi Thái Sơn đè nặng.
Tại hiện trường, chỉ có Diệp Bắc Minh, Lý Thanh Liên, Chu Huyền, Mộ Thiên Thiên, đám Diệp Chính Đức còn đứng.
Những người khác đều bị dọa đến nằm sấp xuống!
Ngay cả Bát Vương gia cũng nằm rạp trên mặt đất như chó chết, không thể động đậy.
Sắc mặt Bát Vương gia vô cùng hoảng sợ!
Trên trán Lý Thanh Liên nổi gân xanh: “Giáo Phụ, ông thật sự muốn đánh nhau?”
“Ông đây nào có nhiều thời gian lảm nhảm như vậy?”
Giáo Phụ không hề do dự, trực tiếp ra tay!
Một cỗ chân nguyên vận chuyển quanh đầu ngón tay ông ta, đánh về phía Lý Thanh Liên!
Lý Thanh Liên điên cuồng gào thét: “Lão già, tôi không để yên cho ông đâu!”
Lý Thanh Liên đấm ra một quyền, va chạm với dòng khí bộc phát ra từ đầu ngón tay Giáo Phụ!
Ầm!
Lý Thanh Liên bay ra ngoài, lui lại vài chục bước.
…
Giáo Phụ vẫn đứng tại chỗ, rít một hơi xì gà, bình tĩnh nhả một vòng khói: “Chỉ vậy thôi?”
Những người khác hoàn toàn thay đổi ánh mắt nhìn về phía sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Khóe mắt Lý Thanh Liên co rút: “Giáo Phụ, ông… đột phá? Làm sao có thể!”
“Khụ khụ…”
Phụt!
Phun ra một bãi máu đen.
“Sư phụ!”
Chu Huyền kêu to.
Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: “Nhị thập thất sư phụ rốt cuộc đến cảnh giới nào rồi?”