Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1788:




Bóng người vô cùng mơ hồ, cho dù như thế nào cũng không thể nhớ ra được.
Diệp Bắc Minh trực tiếp hạ lệnh: “Chú Đức, từ giờ trở đi mọi người hãy tiếp nhận Thiên Quân Lâu đi!”
Các lão binh Diệp Chính Đức kích động tiến lên: “Tuân lệnh, vương thượng!”
Diệp Bắc Minh không thích cách xưng hô này lắm: “Đừng gọi tôi là vương thượng, cảm giác là lạ”.
“Gọi tên tôi hoặc là cậu Diệp là được”.
“Cậu Diệp?”
Đám người Diệp Chính Đức sửng sốt, nhưng vẫn cung kính gật đầu: “Vâng, cậu Diệp!”
Những người khác đều rời khỏi Thiên Quân Lâu.
Lúc này, giọng nói vội vàng của một người phụ nữ truyền đến: “Tiểu sư đệ!”
Diệp Bắc Minh nhìn lại.
Tứ sư tỷ Chu Lạc Ly vội vã tiêu sái đi đến, cô ấy đánh giá Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới một lần thật kỹ càng.
Còn cẩn thận kiểm tra trên người anh.
“Có bị thương không?”
“Vết thương ở chỗ nào?”
“Chị nghe nói em và Chu Huyền xảy ra xung đột, cho nên mới vội vã chạy đến!”
“Em không sao chứ?”
Chu Lạc Ly vô cùng khẩn trương, hoàn toàn không hề có chút khí thế nữ vương khi đối mặt với người khác.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tứ sư tỷ, em không sao”.
Chu Lạc Ly lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: “Không có việc gì là tốt rồi, nếu Chu Huyền dám ra tay với em, chị sẽ trực tiếp phế cậu ta đi!”
Mộ Thiên Thiên há to cái miệng nhỏ nhắn ra.
Trưởng công chúa Chu Lạc Ly rất được bệ hạ tín nhiệm, cho dù ông ta có ốm đau nằm trên giường cũng cho Chu Lạc Ly giám quốc, mà không phải thái tử Chu Huyền!
Những lời này của Chu Lạc Ly không phải nói giỡn, cô ấy thật sự có tư cách phế bỏ Chu Huyền!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: “Đúng rồi tứ sư tỷ, có chuyện này em muốn nhờ chị giúp đỡ”.
Chu Lạc Ly cưng chiều nói: “Chuyện gì, nói đi, nhất định chị sẽ làm cho em”.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy khế đất ra: “Đây là tất cả những tài sản, khế đất của nhà họ Diệp và Ám Dạ Vương năm đó”.
“Tổng cộng có mấy chục nhà, chắc hẳn đều đã bị những gia tộc khác chiếm đoạt mất rồi”.
Chu Lạc Ly nhận lấy khế đất trong tay Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chị hiểu rồi, chuyện này cứ giao cho chị đi làm”.
“Nhưng mà em cũng phải đồng ý với chị một chuyện trước đã!”
“Tứ sư tỷ cứ nói”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Chu Lạc Ly mỉm cười nói: “Tối nay có một bữa tiệc quan trọng, em hãy đến tham gia với chị”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh không hỏi một tiếng nào mà trực tiếp đồng ý luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.