Thù giết em trai!
Lại thêm Dương Thiên sớm đã để ý Mộ Thiên Thiên, Mộ Thiên Thiên chính là báu vật trong lòng hắn!
Dương Thiên bất giác nhìn Mộ Thiên Thiên một cái.
Chỉ thấy.
Khuôn mặt của Mộ Thiên Thiên nóng bừng, trong đôi mắt mang theo vẻ mơ màng và ái mộ không che giấu nổi!
Diệp Bắc Minh thay mãng bão của Ám Dạ Vương, lại thêm trên người anh tỏa ra khí thế độc tôn chỉ mình anh có.
Hai chân của Mộ Thiên Thiên mềm nhũn, chìm đắm.
“Diệp Bắc Minh!”
Đột nhiên, Dương Thiên tiến lên một bước, chặn xe rồng quát lớn: “Ai cho mày cái gan ngồi xe rồng hả?”
Bầu không khí ở cửa hoàng cung bỗng nhiên thay đổi.
Mọi người thở gấp, chấn hãi nhìn sang Dương Thiên!
Viên công công cười lạnh lùng một tiếng: “Đại tướng quân, đây là ý của trưởng công chúa, cậu có ý kiến sao?”
“Cái gì? Trưởng công chúa!”
Dương Thiên ngẩn người, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Là trưởng công chúa?”
“Như vậy là sao?”
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Dương Kiếm Hùng đột nhiên vỗ đùi: “A, tôi biết rồi!”
“Chẳng phải có tin truyền ra, trưởng công chúa là sư tỷ của kẻ này sao?”
Đỗ Hoành Đồ và Tần Ngũ Cửu kinh ngạc nhìn qua: “Chuyện này là thật ư?”
Dương Kiếm Hùng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái: “Sợ rằng là thật đấy”.
Sắc mặt những người xung quanh biến ảo bất định!
Giọng của Viên công công vang lên: “Đại tướng quân, cậu còn không nhường đường?”
Dương Thiên trán nổi gân xanh, cũng không dám đắc tội với trưởng công chúa, chỉ đành lui xuống.
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Viên công công, đợi đã!”
Viên công công ngẩn người: “Điện hạ, sao thế?”
Diệp Bắc Minh hỏi lại một câu: “Theo pháp luật của hoàng triều Đại Chu, nếu có người xông ra chặn tọa giá của hoàng đế thì là tội gì?”
“Cái gì?”
Cơ thể của Viên công công run lên, khó khăn nhả ra một câu: “Theo luật, chém tại chỗ!”
Mọi người kinh hãi!
Chẳng lẽ…
Quả nhiên.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dương Thiên: “Mày, quỳ xuống!”
“Mày bảo tao quỳ xuống?”
Trong phút chốc, trong mắt Dương Thiên bùng phát ra tia sáng lạnh thấu xương!