Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Theo quy tắc, tôi không thể nói cho cậu biết lai lịch của kiếm Đoạn Long!”
“Nhưng tôi có thể nói với cậu, kiếm Đoạn Long rất mạnh, hơn nữa còn có tác dụng khác!”
“Tác dụng khác?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Tác dụng của vũ khí, chẳng lẽ không phải là để chém giết sao?
Đối với anh, kiếm Đoạn Long là một thanh vũ khí sắc bén có thể giết được tất cả!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Diệp Bắc Minh biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục có hạn chế, nghiêm mắt lại, nhìn sang hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ: “Xem ra chỉ có hỏi hai người này thôi!”
Anh tiến đến gần sơn cốc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cậu suy nghĩ kỹ chưa!”
“Hai người này là Thánh Cảnh trung kỳ, với cảnh giới của cậu, vốn không phải là đối thủ của Thánh Cảnh!”
“Cho dù tôi toàn lực bùng phát, cũng chỉ có thể giết được một người trong đó!”
“Chân nguyên của cậu sẽ tổn hại chín mươi phần trăm trở lên”.
“Chân nguyên còn lại không đủ để giết người còn lại!”
“Trừ phi cậu dùng kiếm Đoạn Long đánh lén ở khoảng cách gần, nhưng hai người này biết lai lịch của kiếm Đoạn Long, đánh lén là việc không thể nào!”
Diệp Bắc Minh nhìn sơn cốc phía trước.
Trầm mặc một lát sau: “Long Đế, giúp tôi một việc!”
“Cậu nói đi”.
…
Trước đống lửa trong sơn cốc.
Tai của Hoàng Phi Hổ khẽ động!
Từ Huyền Võ nheo mắt!
Hai người cùng nhìn qua lối ra vào của sơn cốc.
“Ai đấy?”
“Ra đây cho tao!”
Quát lên một tiếng.
Cùng đứng lên, nhìn sơn cốc bị bao trùm bởi bóng tối!
Liền sau đó.
Một người toàn thân bao trùm bởi huyết sương đi đến, mang theo mùi máu tanh vô cùng nồng nặc!
“Khà khà khà!”
Người máu cười quái dị một tiếng: “Nửa đêm nửa hôm, không ngờ có thể gặp được mấy tiểu bối ở nơi này?”
“Làm sao, nơi này là nhà ông hả? Tôi đi qua chỗ này còn phải hỏi ý kiến của hai người hả?”
“Tiểu bối?”
Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ ngẩn người.
Bọn họ là Thánh Cảnh trung kỳ