Dù anh ta là chủ nhân địa bàn Côn Luân, nhưng vừa tiến vào Thiên Hạ Đệ Nhất các liền dám đối địch với Thiên Vương Điện Chủ Dạ Phong?
Hoàn toàn không biết sống chết!
Dạ Phong thấy Diệp Bắc Minh chủ động ra tay, suýt chút nữa giận quá hóa cười: “Thật sự còn tồn tại loại người không biết sống chết như cậu!”
“Chỉ là chủ nhân địa bàn Côn Luân mà thôi, cậu cho rằng cậu liền vô địch thiên hạ sao?”
“200 năm trước, tôi có thể làm chủ nhân địa bàn Côn Luân, nhưng bị tôi từ bỏ”.
Vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Dạ Phong, đấm ra một quyền!
Dạ Phong nhả ra một câu: “Lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!”
Dạ Phong nhẹ nhàng nâng tay, nghênh đón nắm đấm của Diệp Bắc Minh!
Một cảnh tượng khiến người khác khó quên suốt đời xuất hiện.
…
“Răng rắc” một tiếng, cánh tay kia của Dạ Phong nổ tung.
“Mày!”
Dạ Phong kinh hãi, ngay cả cơn đau kịch liệt từ cánh tay đều quên!
Ầm!
Tiếng răng rắc thứ hai vang lên, nắm đấm của Diệp Bắc Minh rơi xuống lồng ngực Dạ Phong!
Sau đó, phụt!
Lồng ngực Dạ Phong xuất hiện một lỗ thủng ghê người, trực tiếp xuyên qua!
“Này! Này… Tôi gặp ảo giác sao?”
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết!
Đám người Lăng Thiên Hùng, Lăng Vận Nhi, cô gái xinh đẹp từ Cổ Tộc, cùng với những cường giả đứng đầu trên bảng Côn Luân đồng loạt nhìn chòng chọc vào lỗ thủng trên ngực Dạ Phong!
Nhìn thấy mà giật mình!
“Công tử!”
Lão giả quỷ mị sau lưng Dạ Phong hét lớn một tiếng.
Ngay sau đó.
“Hít hà!”
Hàng loạt tiếng hít hà truyền đến.
Tất cả mọi người đỏ mặt tới mang tai, da đầu tê dại: “Trời ạ, thằng này không phải trứng, cũng chẳng phải châu chấu, mà là một con rồng!”
Đôi mắt cô gái xinh đẹp từ Cổ Tộc co rụt lại: “Dạ Phong thua? Sao có thể!”
Đôi chân đẹp dưới làn váy lại khẽ run rẩy!
Lăng Vận Nhi che miệng nhỏ thật chặt: “Diệp đại ca, anh… tôi… Á!”
Một dòng nước ấm trào lên từ trong cơ thể, không đứng yên nổi.
Dạ Phong nằm trên mặt đất, vậy mà chưa chết ngay.
“Tại sao có thể như vậy? Tên này… Mình là con cưng của trời cơ mà! Thế mà một quyền của anh ta…”