Dạ Phong có thể cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt từ ngực, một quyền này không chỉ đấm xuyên ngực.
Mà còn khiến xương toàn thân vỡ vụn!
Ngay cả một thân gân mạch cũng gãy!
Hơi thở tử vong bao phủ Dạ Phong!
Dạ Phong nhịn không được mà run rẩy: “Tử vong? Cho tới bây giờ chỉ có mình giết người khác, người khác lại có thể khiến mình cảm nhận được hơi thở tử vong?”
Một giây sau.
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên như Tử thần đòi mạng: “Người mà anh muốn giẫm, muốn khoe khoang, tôi không hề có hứng thú quan tâm!”
“Nhưng, đừng biến tôi thành phông nền cho anh!”
“Kiếp sau nhớ kỹ, từ trước đến nay chỉ có Diệp Bắc Minh tôi giẫm lên người khác, không có chuyện người khác giẫm lên Diệp Bắc Minh tôi!”
Lời này vừa dứt!
Vèo!
Anh bước lên trước, đứng trước người Dạ Phong.
Giơ chân lên, cái bóng của đế giày chơi bóng xuất hiện trong mắt Dạ Phong!
Mạnh mẽ rơi xuống đầu Dạ Phong!
Thấy một màn này, trái tim mọi người suýt chút nữa nổ tung.
Diệp Bắc Minh không những làm Dạ Phong bị thương nặng, lại còn muốn giết Dạ Phong?
Đù má!
Tất cả mọi người sợ muốn chết!
Ong!
Đúng lúc này!
Một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo truyền đến, phong tỏa Diệp Bắc Minh.
Đồng thời, cảm giác áp lực như biển rộng truyền từ lòng bàn chân lên!
Một chân này của Diệp Bắc Minh không cách nào đạp được xuống!
“Diệp Bắc Minh, một chân này của cậu dám rơi xuống!”
“Không chỉ cậu sẽ chết, mà toàn bộ địa bàn Côn Luân đều sẽ chôn cùng!”
Lão giả như quỷ mị kia mở miệng.
Lăng Thiên Hùng cũng đột nhiên phản ứng lại, cổ họng suýt bị nỗi sợ nghẹn lại: “Diệp… Diệp Diệp Diệp…!”
“Diệp chủ, không nên giết Dạ Phong!”
“Anh ta là đứa con bị từ bỏ của Cổ tộc Đại Lục Chân Võ, bây giờ đã thức tỉnh, tạm thời ở Thiên Hạ Đệ Nhất các tu võ!”
“Lão Quỷ nói thật đấy, nếu cậu dẫm chân xuống, có lẽ Côn Luân Hư sẽ phải bồi táng theo!”
Cô gái tuyệt sắc của Cổ tộc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, do dự một lúc rồi lên tiếng theo: “Diệp Bắc Minh, Chu Hoàng tôi nhắc nhở anh một câu”.
“Dạ Phong, không giết được!”
Lăng Vận Nhi gật đầu sâu sắc: “Anh Diệp, đừng mạo hiểm!”