Anh cảm thấy cũng gần đến thời gian rồi.
Vèo
Trong nháy mắt đã biến mất.
Một giây sau.
“Phẹt! Phẹt!”
Đằng sau Chu Hoàng phát ra những âm thanh không thể miêu tả.
Một thứ mùi tỏa ra!
Mấy người đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, nhanh chóng lui lại.
“A!”
Chu Hoàng thẹn thùng dậm chân, không đằng sau Diệp Bắc Minh chạy nhanh như vậy!
Mấy phút sau.
Mọi người mới xích lại một lần nữa:
“Tiểu thư, Diệp Bắc Minh này có đáng tin không?”
Chu Hoàng cắn chặt hai hàm răng trắng ngà: “Tên khốn này lại khiến tôi mất mặt, quá đáng ghét!”
“Nhưng mà cũng phải làm được chuyện đã đồng ý với anh ấy!”
“Chỉ bằng y thuật của anh ấy đã vượt xa đám lang băm kia của nhà họ Chu rồi! Lại càng không cần phải nói đến thiên phú võ đạo!”
Một người đàn ông trung niên nhíu mày: “Thế nhưng tên nhóc này nói năng quá hùng hồn, lại còn nói mình có năng lực hủy diệt gia tộc cổ bên trên nữa?”
“Đơn giản là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Hơn nữa hành vi của cậu ta đối với tiểu thư vừa rồi, quả thực là…”
Chu Hoàng hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, trong cơ thể lại có một dòng điện dâng lên: “Im ngay, không được nói!”
“Ai cũng không được phép truyền chuyện này ra ngoài, nếu không mấy ông biết kết cục rồi đấy”.
“Rõ!”
Mấy người vội vàng trả lời.
Chu Hoàng nhìn phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Bắc Minh anh chờ đấy cho bản tiểu thư, lần sau bản tiểu thư nhìn thấy anh, nhất định sẽ đánh… mông anh!”
…
Long Đô Đại Chu, bên trong đại điện hoàng cung.
Chu Lạc Ly ngồi trên long ỷ, phía dưới là quần thần đang xúc động phẫn nộ.
“Trưởng công chúa, bây giờ phương bắc náo động, địch quốc xâm lấn, biên cảnh thất thủ, xin người hãy lập tức hạ chỉ quyết định!”
“Đáng tiếc, đại tướng quân đã không còn, nếu như cậu ấy còn sống, sao có thể để đám đạo chích phương bắc kia hoành hành được?”
“Đại tướng quân mất sớm quá!”
“Có đại tướng quân ở đây, Đại Chu chúng ta sẽ còn có ít nhất là ba trăm năm an bình!”
“Đáng tiếc, đáng tiếc, nhưng cũng đáng hận!”
Một vài lão thần đấm ngực dậm chân.
Một lão già cười lạnh: “Ha ha, nếu không phải trưởng công chúa thiên vị Ám Dạ Vương Diệp Bắc Minh, sao cậu ta lại dám giết đại tướng quân?”