Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1879:




Trong chốc lát.
Toàn bộ cấm địa long mạch lập tức nổi lên gió táp mưa sa, lập tức rơi vào trong đêm tối!
Bầu trời từ màu xanh hóa thành màu đỏ như máu, bốn phương tám hướng chỉ có tăm tối!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Đây là chuyện gì?”
Những tiếng kêu kinh ngạc truyền đến.
Đám người Khương Tử Cơ, Đạm Đài Yêu Yêu, Liễu Như Khanh lập tức xuất hiện.
Tiêu Nhã Phi theo ở phía sau.
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Lôi Bằng cũng chạy tới.
Nhìn thấy một màn này, tất cả đều kinh hãi nghẹn họng nhìn trân trối.
Xung quanh cơ thể Diệp Bắc Minh, huyết quang chuyển động!
Thế mà ở trong những huyết quang kia lại có mấy ngàn con lệ quỷ đang giãy giụa!
Toàn bộ cấm địa long mạch giống như là Tu La Địa Ngục vậy!
“Tiểu sư đệ đang làm gì thế?”
Đám người vô cùng sợ hãi, hô hấp dồn dập.
Tiêu Nhã Phi khẩn trương nói: “Anh Diệp…”
Một giây sau.
Những quỷ ảnh kia phát ra một tiếng cười làm người ta sợ hãi: “Khặc khặc khặc!”
Sau đó nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Long Đế quát lên một tiếng lớn: “Nhóc con, cẩn thận!”
“Đừng để đám lệ quỷ này kéo vào bên trong huyết quang, nếu không cậu sẽ bị phản phệ!”
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là yêu ma quỷ quái thôi, yêu ma quỷ quái có gì mà phải sợ?”
Đột nhiên.
Con mắt thần ma giữa trán anh mở ra, một luồng ánh sáng màu đen phóng ra!
“A!”
Mấy ngàn con lệ quỷ kêu thảm một tiếng, tan rã ra giống như băng tuyết nhìn thấy ánh nắng.
“Ông trời ơi..!”
Đám người kinh ngạc hô lên một tiếng, ánh mắt ai nấy đều tràn đẩy vẻ không thể tin được.
Tất cả huyết quang ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành một bóng người giống huyết ảnh của Long Đế như đúc!
Long Đế cười to: “Ha ha ha, xong rồi!”
“Diệp Bắc Minh, nhóc con cậu quả nhiên là một thiên tài!”
Ầm!
Huyết ảnh của Long Đế lập tức chui vào trong thân xác, chồng lên nhau.
Loại cảm giác được sống lại này khiến Long Đế vô cùng kích động, nước mắt tuôn đầy mặt: “Mấy chục ngàn năm, Long Đế tôi lại có ngày được sống lại?”
“Diệp Bắc Minh, từ giờ trở đi cậu chính là người bạn chí cốt của Chí Tôn Long Đế tôi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Từ khi gặp nhau, ông cũng đã giúp tôi rất nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.