Một vài người trong đám đông nhíu mày: “Đây là phủ đệ của Ám Dạ Vương mà, hát câu lan ngay trước cổng vương phủ thì khác nào sỉ nhục họ đâu chứ?”
“Suỵt!”
Có người chặn miệng anh ta lại ngay: “Anh muốn chết hả!”
Thế rồi người đó nhìn mười mấy người trẻ tuổi dưới sân khấu với vẻ sợ hãi.
Anh ta sợ đến nỗi con ngươi cũng co rút.
“Mấy cậu ấm kia đều có gia thế khủng cả đấy!”
“Anh tự nhìn đi, người ngoài cùng bên trái là con trai của Binh bộ Thượng thư, ngài Lưu”.
“Người ngồi gần giữa là con trai trưởng của các lão Trịnh”.
“Thiếu niên cực kỳ đẹp kia là trưởng tôn nhà ngài Vương”.
“Cả thiếu niên mặc áo mãng bào kia nữa, anh không nhận ra à?”
“Con trai út của Bát vương gia đấy!”
“Cậu ta được người ta mệnh danh là vương gia nhỏ siêu nghịch ngợm và ác độc!”
Ai nấy cũng nín thở, hít một hơi thật sâu!
“Ôi!”
“Trời đất ơi, sao gia thế ai cũng khủng hết thế, chỉ có hơn chứ không có nhất!”
Đúng lúc này.
Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và Diệp Uyển Thu đứng tại phía sau cánh cổng, nhìn màn trình diễn đầy kệch cỡm, lố lăng ở bên ngoài qua khe cửa.
Cả ba người họ đều tức run người.
Diệp Thanh Dương xắn tay áo lên: “Ông đây liều mạng với chúng!”
“Mẹ kiếp, chưa thấy ai sỉ nhục người khác như thế!”
“Muốn tấn công chúng ta thì xông vào luôn đi chứ, làm ba cái trò này ở ngoài thì tài giỏi lắm chắc?”
Diệp Nam Thiên giữ Diệp Thanh Dương lại: “Con ở yên đấy!”
“Chờ Bắc Minh về đã rồi tính!”
Đôi mắt Diệp Thanh Dương đỏ ngầu, chằng chịt tơ máu: “Bố à, thế này thì ấm ức quá rồi”.
“Ngay trước cổng phủ đệ Ám Dạ Vương luôn mà!”
“Không phải bố nói Ám Dạ Vương, tổ tiên của chúng ta trên một người, dưới vạn người ư?”
“Dù gì đi nữa, nhà họ Diệp chúng ta cũng là hậu duệ của vương gia khác họ mà, mắc mớ gì chúng ta phải chịu cảnh nhục nhã ê chề thế này chứ?”
Diệp Nam Thiên chỉ biết lặng thinh.
Đột nhiên, một giọng nói đầy quyết tâm vang lên từ đằng sau: “Thưa ông, hãy cho phép chúng tôi đi!”
Diệp Nam Thiên quay đầu lại, thấy đó là đám lính già của phủ Ám Dạ Vương.
“Các ông không phải đối thủ của bọn chúng đâu”.
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không thể được”.
Diệp Chính Đức và những người lính phá lên cười: “Ha ha ha, đối với quân nhân, lòng tự trọng còn quan trọng hơn cả tính mạng”.
“Cuộc đời Ám Dạ quân vương là những chuỗi ngày sống trên vinh quang, không ai có thể sánh bằng, thế mà lại qua đời vì bị tiểu nhân hãm hại”.
“Lẽ nào chúng ta tiếp tục mặc kệ chúng leo lên đầu phủ Ám Dạ Vương ư?”