“Ông nội, cẩn thận!”
Mộ Thiên Thiên trực tiếp bảo vệ Mộ Bình Phàm.
Lồng ngực mình đau dữ dội nóng rát!
Kiếm Đoạn Long không dừng lại, tiếp tục giết về phía Thạch Chấn Thiên!
Đồng thời.
Tổ long pháp tướng phía sau Diệp Bắc Minh hiện lên lần nữa, kết hợp với kiếm Đoạn Long.
Hung hãn chém xuống!
Khí tức chết chóc ập đến!
Khuôn mặt già của Thạch Chấn Thiên biến sắc, sợ đến gào lớn đứt hơi khản tiếng: “Đừng giết tôi, tôi tình nguyện mang trái tim võ đạo ra thề, trở thành nô bộc…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, vốn không có ý dừng lại.
Phập!
Sương máu bùng nổ, Thạch Chấn Thiên biến mất!
Toàn bộ khách mời có mặt ngẩn người!
Cuộc chiến kết thúc nhanh vậy sao?
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh, Vương đại nhân mặt xám xịt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Mộ Bình Phàm hít sâu một hơi: “Ông biết cậu ta có thế chân long, nhưng cũng không ngờ cậu ta lại khủng bố như vậy!”
Mộ Thiên Thiên chấn kinh đến cơ thể run lên.
Đôi mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh tràn đầy sợ hãi: ‘Lần đầu tiên khi gặp anh ta, anh ta mới chỉ có thể giết cảnh giới tiên thiên, bây giờ đã giết Thánh Cảnh rồi ư?’
Lúc này.
Giọng của Diệp Bắc Minh giống như truyền từ sâu trong địa ngục: “Các người chỉ có một cơ hội, nói ra năm đó là ai đã hãm hại tiêu diệt nhà họ Diệp!”
“Hay là các người cùng làm?”
“Ực ực!”
Vương đại nhân nuốt nước miếng: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói…”
“Trả lời không đúng câu hỏi, chết!”
Kiếm Đoạn Long nghiền áp đến.
Phụt!
Vương đại nhân trực tiếp hóa thành sương máu!
“Suýt!”
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến không ngừng lùi lại.
Một luồng ý lạnh từ lòng bàn chân trực tiếp vọt lên thiên linh cái!
“Nói!”
Quát một tiếng!
Thụp!
Mấy người không chịu được áp lực, sợ đến quỳ xuống tại chỗ, đồng thanh hô lớn: “Là ý của hoàng đế bệ hạ!”