Đôi mắt già nua sầm xuống, nhìn sang đám người Chu Long Đằng, Chu Long Hổ, các lão Trịnh.
“Đồ phế vật vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng không làm xong!”
“Đúng là ngu dốt!”
“Sau khi chuyện này kết thúc, các ngươi cũng không cần sống nữa!”
Đám người Chu Long Hổ, Chu Long Đằng, các lão Trịnh sợ đến vội vàng cầu xin.
“Bệ hạ tha mạng!”
“Bệ hạ, không phải chúng tôi muốn nói, là Diệp Bắc Minh!”
“Bệ hạ…”
Phập phập phập!
Điên cuồng đập đầu xuống đất.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh hiểu ra.
Tại sao mẹ cho rằng chuyện này khó giải quyết!
Thì ra có liên quan đến hoàng đế!
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Quận vương Ám Dạ cùng ông giành thiên hạ, giúp ông xây dựng hoàng triều Đại Chu!”
“Ông là hoàng đế, lại qua cầu rút ván?”
“Làm ra chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp, loại người lòng dạ hẹp hòi như ông cũng xứng làm hoàng đế sao?”
Chu Long Thiên ngẩn người tại chỗ, mất hồn.
Một lát sau, ông ta mới nhả ra một câu: “Cậu muốn biết?”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lên tiếng: “Ông có thể giải thích”.
Liền sau đó.
Chu Long Thiên dường như biến thành một người khác.
Đột nhiên, trán nổi gân xanh, con mắt đỏ bừng.
Trong mắt lập tức tràn đầy tia máu, ông ta điên cuồng gào thét: “Đều tại đồ ngu đó!”
“Đều tại đồ ngu đó!”
“Đều tại đồ ngu đó!”
“Trẫm đã nói chia đôi thiên hạ với ông ta, đồ ngu đó lại đề nghị cho người khác làm hoàng đế, còn nói trẫm không hợp làm hoàng đế?”
“Ha ha ha!”
Giọng của Chu Long Thiên kích động: “Trẫm không thích hợp làm hoàng đế ư?”
“Hơn một ngàn năm nay, trẫm dốc lòng chăm lo việc nước, hoàng triều Đại Chu quốc thái dân an!”
“Trẫm không thích hợp làm hoàng đế?”
“Trẫm cho ông ta làm quận vương Ám Dạ, dưới một người, trên vạn người!”
“Diệp Hiên Viên, ông nhìn thấy chưa?”