Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1903:




Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: “Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?”
Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.
Chu Tể tỏ ra khinh thường thấy rõ: “Đồ cáo mượn oai hùm!”
Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: “Lạc Ly, em còn nhớ anh không?”
Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: “Anh… Anh là anh họ của em, Chu Tể ư?”
Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.
Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.
Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơi này.
Bây giờ Chu Tể lại tới đây, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?
Chu Tể nhoẻn miệng cười: “Là anh đây, anh đến để đón em về nhà”.
Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Chu Long Thiên đang nằm sõng soài dưới mặt đất, trong mắt ông ta ngập tràn sự rồ dại: “Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao được!”
“Tao là hoàng đế của Đại Chu, ta nắm trong tay thiên hạ này, tao là người nắm giữ tất cả mọi thứ!”
“Mày mà giết tao, mày sẽ phải gánh chịu tiếng xấu ngàn đời đấy!”
“Từ xưa đến nay, kẻ giết vua chưa bao giờ có kết cục tốt đâu!”
“Diệp Bắc Minh, mày đừng giết tao nhé? Tao sẽ truyền lại ngôi vị hoàng đế cho mày, tao làm vua bù nhìn cho mày nhé?”
Diệp Bắc Minh đứng chắp hai tay ra sau lưng.
Anh thờ ơ nhìn Chu Long Thiên dưới đất: “Ông nói xong chưa?”
Trong ánh nhìn đầy bàng hoàng của Chu Long Thiên, hắn tan nhẫn đạp chân xuống!
Ầm!
Chu Long Thiên bị đạp bẹp dí xuống đất, hóa thành một bãi sương máu.
Chu Đỗ Di từ trên trời đáp xuống: “Lạc Ly, lâu rồi không gặp”.
“Chị Di, sao chị cũng tới đây?”
Chu Lạc Ly lấy làm ngạc nhiên.
Chu Đỗ Di là một nữ đệ tử tài năng nhận được nhiều đãi ngộ ưu ái trong nhà họ Chu. Người chị này đã tự mình đến đón cô ấy, e rằng lần này cô ấy phải trở về nhà họ Chu thật rồi!
Diệp Bắc Minh âm thầm quan sát hai người, trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tên Chu Tể kia là Thánh Vương sơ kỳ.
Còn Chu Đỗ Di thì có tu vi Thánh Vương trung kỳ.
Cả hai người họ đều cực kỳ trẻ, theo kiểu nhìn là biết độ tuổi chẳng cao bao nhiêu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, ngạc nhiên lắm đúng không?”
“Nhìn khung xương của một nam, một nữ này thì hai người họ chắc chắn chưa quá năm mươi tuổi đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.