“Nguyên nhân khiến nhà họ Diệp lúc trước bị đuổi giết, trốn vào Côn Luân Hư lại là như vậy?”
Diệp Nam Thiên nhìn về phương hướng Côn Luân Hư, mãi mà không có cách nào tiêu tan.
“Haiz!”
Cuối cùng, ông ấy thở dài một tiếng: “Thần nhi, nếu đã như vậy, chúng ta ở lại nơi này có ý nghĩa gì đâu?”
Diệp Bắc Minh nhìn Diệp Nam Thiên: “Ông ngoại, ý của ông là?”
Diệp Nam Thiên có chút thất vọng: “Về Côn Luân Hư đi thôi, nơi đó thích hợp để nhà họ Diệp sinh sống hơn”.
Bỗng nhiên.
Bịch!
Đám lão binh Diệp Chính Đức quỳ trên mặt đất.
“Mọi người làm gì vậy?”, Diệp Nam Thiên sửng sốt.
Đám người Diệp Chính Đức trăm miệng một lời: “Chúng tôi nguyện đi theo lão gia, bảo vệ hậu nhân của Ám Dạ Vương!”
“Tốt, tốt!”
Đôi mắt Diệp Nam Thiên ướt át.
Mọi người đều nhất trí quyết định không ở lại hoàng triều Đại Chu.
Diệp Bắc Minh tôn trọng quyết định của mọi người, để Hạng Vô Nhai đưa đám người về Côn Luân.
“Bắc Minh, cháu có tính toán gì không?”, Diệp Thanh Dương quan tâm hỏi.
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Cậu, cháu còn chưa xử lý hết đám người năm đó đối phó với nhà họ Diệp đâu!”
“Đợi cháu giải quyết xong ân oán, cháu sẽ đến Thanh Huyền Tông”.
…
Cùng lúc đó, đám người Chu Lạc Ly vừa rời khỏi hoàng triều Đại Chu hơn một ngàn dặm.
Chu Tể đột nhiên dừng lại.
Chu Đỗ Di nhướng mày nhìn sang: “Chu Tể, sao cậu lại dừng vậy?”
Chu Tể ôm bụng: “Chị họ, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái”.
“Bụng hơi đau một chút, mọi người cứ đi trước đi, tôi sẽ đuổi theo sau”.
“Đau bụng?”
Đương nhiên Chu Đỗ Di sẽ không tin hắn ta bị đau bụng!
Thân là người tu võ, không sợ giá lạnh nóng bức.
Độc dược còn không có tác dụng với bọn họ.
Càng không có khả năng đau bụng!
Chu Tể đang kiếm cớ rời đi một mình, thậm chí Chu Đỗ Di đã đoán được là bởi vì Diệp Bắc Minh.
Nhưng mà Chu Đỗ Di cũng không vạch trần, ngược lại cười một tiếng đầy thâm ý: “Chu Tể, vậy cậu cứ xử lý sạch sẽ trước đi!”
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “xử lý sạch sẽ”.
Chu Tể nhếch miệng cười một tiếng: “Chị họ cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ”.