“Cười đi! Mẹ kiếp, tiếp tục cười cho tao!”
“Vãi!”
Diệp Bắc Minh ném mạnh Ô Lục xuống đất!
Phập!
Giơ chân dẫm mạnh lên đùi của Ô Lục.
‘Rắc’ một tiếng giòn tan, đùi của Ô Lục ầm ầm vỡ vụn!
“Suýt!”
Những người đứng vây xem hít khí lạnh, đồng tử điên cuồng co lại.
“Trời ơi, kẻ này quá điên cuồng…”
“Đây là Ô Lục đấy, đứng thứ bốn trăm tám mươi chín bảng xếp hạng Thanh Huyền, vô cùng khủng bố, làm sao lại như đồ chơi trong tay anh ta?”
Rất nhiều người nơm nớp lo sợ!
Càng lúc càng nhiều đệ tử bị kinh động, xuất hiện ở bốn phương tám hướng!
“A… Diệp sư đệ, đừng… tôi thực sự biết sai rồi”, Ô Lục sợ phát khóc, nước mắt đầm đìa.
Mẹ kiếp, là ai hả?
Sai lạo hung tàn như vậy?
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt băng lạnh: “Nhận sai có tác dụng không?”
Giọng lạnh như băng giống như truyền đến từ địa ngục: “Tao làm người luôn giữ bổn phận, đến Thanh Huyền Tông không có kẻ thù nào chứ? Hả?”
Phập!
“Đám người chúng mày cho rằng mình rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Có phải cho rằng ức hiếp người khác rất dễ chịu, rất sướng phải không?”
Phập!
“Thân phận đệ tử nội môn rất lợi hại phải không? Có bối cảnh rất khủng bố phải không?”
Phập!
“Có người chống lưng thì rất lợi hại phải không?”
Phập!
“Thường ngày ức hiếp người khác rất sướng phải không? Đáng tiếc, tao không phải loại yếu đuối đó!”
Quát một tiếng!
Cuối cùng dẫm dận xuống!
Ô Lục bị đánh đến không thành hình người.
“Ô sư huynh!”
Mười mấy đệ tử đi theo Ô Lục đến kinh hãi kêu lên!
Bọn họ tức giận quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với Ô sư huynh như vậy?”
“Mày xong đời rồi!”
Soạt!