Đột nhiên.
Một giọng nói băng lạnh vang lên: “Là các đệ tử khác không phục, hay là Vương trưởng lão ông không phục?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía cổng đại điện Thanh Huyền Tông.
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi vào.
“Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt!”
Vẻ mặt mọi người biến sắc.
Vương trưởng lão cố chấp: “Lãnh Nguyệt trưởng lão, bà như vậy thực sự có ổn không?”
“Ha ha, Lãnh Nguyệt nói có vấn đề gì sao?”
Một giọng nói băng lạnh khác vang lên.
Liền sau đó.
Một người phụ nữ mặc áo đỏ đi vào đại điện: “Đám người đó tự tìm cái chết, không đi chọc vào đồ nhi ngoan ngoãn của tôi, thì có bị đánh thành ra như vậy không?”
“Đồ đệ của tôi không giết bọn chúng, đã đủ cho bọn chúng thể diện rồi!”
Soạt!
Mọi người không nhịn được nhìn qua, con ngươi co lại.
Sát Chủ cũng đến đây!
Hơn nữa, còn nói Diệp Bắc Minh là đồ nhi ngoan của bà ta?
Vãi!
Chẳng phải hai người phụ nữ này có thù sao? Sao bọn họ lại liên thủ?
Hai người phụ nữ điên này liên thủ, mẹ kiếp, ai dám xử lý Diệp Bắc Minh?
Trong đại điện tĩnh lặng như cái chết!
Liền sau đó, một ông lão mỉm cười; “Tôi cảm thấy chuyện này, Diệp Bắc Minh làm rất đúng!”
“Đúng thế, tôi đồng ý!”
“Tôi cũng cho rằng Diệp Bắc Minh làm rất đúng, nếu cậu ta không hạ thủ lưu tình, thì đám người Ô Lục đã chết từ lâu rồi!”
“Là đám người Ô Lục chủ động gây sự, Diệp Bắc Minh là bị động phòng vệ!”
“Đúng thế!”
…
Ban đêm.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, đột nhiên trước người hiện lên một huyết ảnh.
Nhìn kỹ lại, là Tô Thanh Ca!
Diệp Bắc Minh để lại cho Tô Thanh Ca một miếng ngọc bội, bảo cô ta nếu muốn tìm anh thì nhỏ một giọt máu tươi lên trên.
Nửa đêm nửa hôm, Tô Thanh Ca tìm mình làm gì?
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm vị trí của Tô Thanh Ca!”