Tô Thanh Ca quyết đoán lắc đầu: “Nếu cậu Diệp muốn giết tôi, thì sẽ không đến cứu tôi”.
Diệp Bắc Minh cười trong lòng, cô gái này thật to gan: “Về đi”.
“Đợi đã!”
Tô Thanh Ca gọi Diệp Bắc Minh lại: “Cậu Diệp, xin lỗi”.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân: “Sao thế?”
Tô Thanh Ca hơi tự trách: “Vốn là tối nay tôi muốn đi cả đêm đến thành Tần Dương mượn nguyên, không ngờ Lôi Mặc Dương phản bội tôi”.
“Sáu tỷ khối nguyên mà tôi hứa với cậu Diệp, e là ngày mai không thể thực hiện lời hứa được”.
Diệp Bắc Minh chỉ thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ!”
Trực tiếp biến mất trong bóng tối.
Chỉ một chữ này khiến Tô Thanh Ca vô cùng thất vọng: “Anh ta có ý gì? Thất vọng vì mình ư?”
“Hay là ngay từ ban đầu đã không có kỳ vọng gì với mình?”
…
Ở một bến cảng của Biển Vô Biên.
Hạ Nhược Tuyết từ trên tàu lao xuống, vẻ mặt kích động: “Cuối cùng cũng về đến lục địa rồi, Côn Luân Hư, mau về Côn Luân Hư thông báo cho Bắc Minh!”
Cô ấy muốn về Côn Luân Hư với tốc độ nhanh nhất, thông báo cho Diệp Bắc Minh chuyện Tôn Thiến mang thai!
Đúng lúc Hạ Nhược Tuyết đi qua một bên cạnh một bà lão.
Vù!
Đột nhiên.
Một tráp kiếm phía sau bà lão chấn rung.
Mấy cô gái bên cạnh kinh ngạc: “Sư phụ, tráp kiếm rung lên rồi!”
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Bà lão quay đầu, mặt đầy kích động: “Thể kiếm tâm?”
“Chặn cô ta lại!”
Bà lão quyết đoán hạ lệnh.
Mấy cô gái nhanh chóng tiến lên, ngăn Hạ Nhược Tuyết lại.
Hạ Nhược Tuyết cảnh giác nhìn mấy người: “Các người là ai? Tôi không quen biết các người!”
Một cô gái trong đó khẽ cười: “Cô gái, sư phụ của chúng tôi rất có hứng với cô!”
“Sư phụ?”
Hạ Nhược Tuyết cau mày.
Bà lão chậm rãi đi đến, ngắm nhìn Hạ Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.
Đột nhiên ra tay, tóm chặt cổ tay của Hạ Nhược Tuyết!
“Bà!”
Hạ Nhược Tuyết phát hiện không thể phán kháng, sức mạnh của bà lão trực tiếp áp chế chặt cô ấy: “Tiền bối, tôi không quen biết các người, chỉ là tình cờ gặp các người, không thù không oán!”