Rống lên một tiếng!
Hắn ta như một con báo săn mồi, trong chớp mắt xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Hung hăng nện một quyền xuống!
Diệp Bắc Minh quyết đoán vận chuyển Long Đế Quyết, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người bắt lấy nắm đấm của Hình Cổ!
Khiến hắn ta không thể tiến lên dù chỉ một phân!
“Mày!”
Hình Cổ tức đến hộc máu!
Lại là loại cảm giác này!
“Là mày muốn để Bát sư tỷ của tao quỳ xuống đúng không?”
Giọng Diệp Bắc Minh vô cùng lạnh lẽo, đưa tay chụp một chưởng: “Hiện tại, mày quỳ xuống cho tao trước!”
Ầm ầm!
Áp lực kinh khủng nện xuống, như Thái Sơn áp đỉnh!
Tiếng răng rắc vang giòn truyền đến.
Hình Cổ cảm thấy bả vai như muốn nổ tung, hai đầu gối mềm nhũn, bụp quỳ rạp xuống dưới chân Diệp Bắc Minh!
“Hình Cổ quỳ?”
“Ông trời ạ…”
Dưới đài võ đạo, ai nấy đều chấn động!
Dưới cái nhìn chăm chú của hơn mười ngàn người, Hình Cổ vô cùng xấu hổ và giận dữ, hắn ta gào lên: “Diệp Bắc Minh, mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Đù! Con mẹ nó mày thực sự đáng chết, mày cho rằng mày có thể đánh bại tao ư?”
Chân nguyên của Hình Cổ dâng trào, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tơ máu.
Đột ngột bộc phát sức mạnh!
Thế mà hắn ta lại có thể ngăn cản áp lực từ Diệp Bắc Minh, đứng thẳng lên!
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Một chân này, là mày đưa cho Bát sư tỷ của tao!”
Anh bỗng đá thẳng vào ngực Hình Cổ!
Phụt!
Hình Cổ như bị sét đánh, phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
Cả người bay ra ngoài, quay cuồng trên không trung suốt mấy chục mét!
Ầm một tiếng lớn, rơi xuống rìa đài võ đạo.
Giống y như đúc tình cảnh bi thảm ban đầu của Lục Tuyết Kỳ!
Diệp Bắc Minh ngoắc ngoắc ngón tay: “Bò qua đây cho bố mày!”
“A! Diệp Bắc Minh!”
Hình Cổ đứng lên, rít gào như một tên điên: “Mày dám nhục nhã tao như vậy?”
“Mãnh Hổ Kình, Hắc Hổ Xuất Sơn!”
Một giây sau.
Phía sau Hình Cổ bùng lên bóng mờ của một con hổ dữ màu đen!