Con mắt già nua của Hình Sư suýt nữa tức ứa máu, lão ta ngăn chặn cơn tức nói: “Diệp Bắc Minh, cậu nói không sai!”
“Là do Hình Cổ kỹ năng không bằng cậu, chết trên đài võ đạo!”
“Lão phu, nhớ kỹ cậu!”
Hình Sư xoay người rời đi.
Diệp Bắc Minh nhìn theo bóng lưng Hình Sư: “Nhớ kỹ tôi là được, nếu như muốn gây phiền phức với tôi, nhớ phải tự mình ra tay đấy!”
“Đừng có gọi đám phế vật nhà họ Hình các ông tới, tới một tên tôi giết một tên!”
Trời ạ…
Đù má!
Hơn chục ngàn đệ tử xung quanh đài võ đạo sợ đến phát khóc!
Từ khi Thanh Huyền Tông thành lập đến bây giờ, phỏng chừng chưa từng có đệ tử ngông cuồng đến nhường này!
Bước chân Hình Sư lảo đảo, gân xanh trên trán nổi lên.
Lão ta nhanh chóng biến mất!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chuyển động, rơi xuống đám người trưởng lão râu dê: “Các ông thân là trưởng lão quản lý đài võ đạo, vừa rồi không ngăn cản Hình Cổ mà lại ra tay với các sư tỷ của tôi?”
Mấy vị trưởng lão vô ý thức lui lại mấy bước.
Trưởng lão râu dê ứa mồ hôi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đây đều là hiểu lầm…”
Đệ tử tại chỗ sợ hãi!
Chẳng lẽ Diệp Bắc Minh muốn ra tay với mấy vị trưởng lão?
“Hiểu lầm?”
Diệp Bắc Minh cười: “Nói với sư tỷ tôi là giết không tha, cũng là hiểu lầm sao?”
“Được đấy, để tôi cho ông nếm thử hiểu lầm!”
Bước ra một bước, anh trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu trưởng lão râu dê!
Hung hăng đạp một chân xuống!
Trưởng lão râu dê bùng lên cơn tức giận: “Diệp Bắc Minh, mày thật to gan!”
Ầm!
Diệp Bắc Minh như thể không hề nghe thấy, giẫm thẳng một chân xuống đầu trưởng lão râu dê.
Vị trưởng lão Thánh Cảnh đỉnh phong này ngay lập tức mất mạng!
“Hít hà!”
Mọi người câm như hến, tê cả da đầu.
Trong sự yên lặng như tờ, giọng Diệp Bắc Minh bình tĩnh truyền đến: “Xin lỗi, đều là hiểu lầm!”
“Cậu… Cậu…”
Mấy trưởng lão còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh, không ngừng lùi lại.
“Diệp Bắc Minh, cậu thật sự là một tên điên!”, một lão giả mặc chiến giáp đi tới: “Chấp Pháp Đường nghe lệnh, bắt lại Diệp Bắc Minh cho tôi!”
…
…
Mười mấy nhân viên Chấp Pháp Đường tiến lên, vây quanh Diệp Bắc Minh chật như nêm cối.