Mọi người còn lại ai nấy cũng chịu thương với mức độ khác nhau!
Ánh mắt nhìn hai người kia tràn ngập hoảng sợ!
Đây chính là thực lực của cảnh giới Thánh Chủ sao?
Lãnh Nguyệt bảo vệ Diệp Bắc Minh sau lưng: “Ô Đạo Nguyên, ông muốn làm gì?”
Ô Đạo Nguyên phun ra ba chữ: “Giết cậu ta!”
Lãnh Nguyệt cười lạnh lắc đầu: “E rằng ông không giết được cậu ta!”
Vừa dứt lời, Lãnh Nguyệt lật bàn tay, lòng bàn tay bà ấy có thêm một lệnh bài màu vàng óng.
“Thủ lệnh của gia chủ nhà họ Lãnh!”
Ô Đạo Nguyên cũng không ngờ, sắc mặt biến đổi mấy lần, con ngươi đọng lại: “Nhà họ Lãnh các người muốn bảo vệ cho cậu ta?”
Nhà họ Lãnh, một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông!
Một Thánh Chủ như Lãnh Nguyệt không đáng sợ.
Điều đáng sợ là nhà họ Lãnh sau lưng bà ấy!
Dù thực lực nhà họ Ô mạnh hơn nhà họ Lãnh mấy phần cũng tuyệt đối sẽ không trở mặt với nhà họ Lãnh chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh.
“Đúng thì sao nào?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Lãnh Nguyệt.
Ô Đạo Nguyên nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh.
Qua vài giây.
Ô Đạo Nguyên chợt bật cười: “Được, nếu nhà họ Lãnh đã muốn bảo vệ cho tên này, lão phu cũng không còn gì để nói!”
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: “Vật nhỏ, cậu ở cảnh giới Võ Thần đã có thể giết chết Thánh Vương, vài thứ kia trong tay cậu đúng không?”
“Hy vọng cậu cũng may mắn như người phụ nữ kia!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ông có ý gì?”
Ô Đạo Nguyên cười đầy thâm ý: “Tự đoán xem!”
Quay người biến mất.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt, nhìn chằm chằm theo hướng Ô Đạo Nguyên rời đi.
Anh quay đầu nhìn Lãnh Nguyệt: “Dì Nguyệt, ông ta đang nói về mẹ cháu sao?”
Lãnh Nguyệt khẽ cắn môi: “Minh Nhi, cháu đi theo dì!”
Nửa giờ sau, bên trong một tòa cung điện trên Nguyệt Phong.
Hai người một trước một sau tiến vào trong, Diệp Bắc Minh đang muốn mở miệng, Lãnh Nguyệt đã nói trước: “Minh Nhi, dì biết cháu muốn hỏi điều gì!”
“Cháu muốn hỏi tất cả về mẹ cháu đúng không?”
“Ban đầu dì còn nghĩ, chờ cháu bước vào Thánh Cảnh sau đó mới nói cho cháu hết thảy!”
“Dì đã giao hẹn với Thanh Lam sẽ giúp cháu bước vào Thánh Cảnh, hiện tại xem ra không còn thời gian nữa rồi!”
“Ô Đạo Nguyên đã nhận ra thân phận của cháu, cháu không thể ở lại Thanh Huyền Tông!”
“Nếu cháu tiếp tục ở lại Thanh Huyền Tông sẽ vô cùng nguy hiểm!”