“Phì! Ha ha ha…”
Vương Như Yên cười to: “Tiểu sư đệ, em nhất định là cố ý”.
Diệp Bắc Minh vô tội đáp: “Thập sư tỷ, em thật sự không có!”
Đạm Đài Yêu Yêu lườm qua: “Như Yên, em chẳng đứng đắn gì cả, mau đến hỗ trợ thay thuốc đi”.
“Dạ”.
Vương Như Yên cười tiến lên giúp đỡ.
Diệp Bắc Minh đi theo kiểm tra tình trạng của Lục Tuyết Kỳ, chắc chắn không có việc gì mới thở phào.
Ong!
Đột nhiên, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.
Miếng ngọc bội anh đưa cho Tô Thanh Ca lại có cảm ứng!
Tô Thanh Ca lại muốn liên hệ anh?
“Mấy vị sư tỷ, em có chút việc, đi trước đây”.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc anh bước ra khỏi Thanh Huyền Tông, chỉ chớp mắt, trong bóng tối xuất hiện hơn mười bóng người.
Đều là cảnh giới trên Thánh Vương!
“Thằng này dám rời khỏi Thanh Huyền Tông?”
“Đi theo sau, trong vòng mười phút, lão phu cam đoan tên kia sẽ quỳ gối dưới chân tôi cầu xin tha thứ!”
Diệp Bắc Minh rời khỏi Thanh Huyền Tông, bay nhanh về phía một sơn cốc.
Khoảng chừng mười phút sau.
Mười tên Thánh Vương cùng đi theo từ Thanh Huyền Tông dừng lại giữa đầy trời bụi đất.
“Đù, sao tốc độ tên này nhanh vậy?”
“Người đâu? Sao không thấy nữa!”
“Thế mà cũng mất dấu được, tên này dùng bí pháp gì? Bắt anh ta về xong nhất định phải hung hăng tra khảo một phen!”
Sắc mặt những Thánh Vương kia âm trầm.
Một người trong đó chính là Bạch Chính Đức của Chấp Pháp Đường.
“Ai?”
Bỗng nhiên, đôi mắt Bạch Chính Đức đọng lại.
Nhìn về một phương hướng nào đó!
Những người khác cũng sôi nổi quay sang.
Chỉ thấy.
Một người đeo mặt nạ màu đen, khoác nón rộng vành màu đen, khiêng lưỡi hái quỷ dị chậm rãi đi tới!
Khoảnh khắc trông thấy người kia, trái tim mọi người không hẹn mà cùng khẽ run lên!
Một lão giả Thánh Vương quát: “Mày là ai? Đứng lại cho tao, dám tiến lên một bước nữa chúng tao sẽ không khách sáo đâu!”
Người kia khẽ quát: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”
“Bản tháp sớm đã không thể chờ được!”