Diệp Bắc Minh đeo mặt nạ và mặc áo choàng!
Tô Thanh Ca phản ứng lại, mau chóng nói: “Cậu Diệp, thật ngại quá”.
“Vì tôi thực sự không biết liên lạc với cậu bằng cách nào, cho nên chỉ có thể nhỏ máu tươi lên ngọc bội”.
Diệp Bắc Minh không truy cứu việc này: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Đôi mắt Tô Thanh Ca lóe lên: “Cậu Diệp, sáu tỷ khối nguyên mà cậu cần, đã đủ rồi”.
Cô ta đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Nhanh vậy ư?”
Tô Thanh Ca cười xinh đẹp: “Chuyện của cậu Diệp, Thanh Ca vẫn luôn để trong lòng”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Tại sao giúp tôi như vậy?”
Tô Thanh Ca biết bất luận tìm lý do gì, cũng không bằng nói thật, hít sâu một hơi: “Phù!”
“Thứ nhất, tôi tận mắt chứng kiến thực lực luyện đan của cậu, chỉ dựa vào thực lực luyện đan của cậu đã đủ đáng mười tỷ khối nguyên rồi!”
“Thứ hai, câu Diệp đã cứu mạng Thanh Ca!”
“Thứ ba, tôi muốn kết giao với cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nhả ra một chữ: “Ồ?”
Tô Thanh Ca vô cùng nghiêm túc: “Nhà họ Tô là một trong mười gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông, nhưng thân phận của tôi rất khó xử”.
“Vì cha của tôi không có quyền lợi gì ở nhà họ Tô, cho nên bản thân tôi cũng không thể nắm giữ được số phận của mình!”
“Chắc chắn sẽ bị đưa đi liên hôn, hoặc là quản lý một vài sản nghiệp của gia tộc!”
“Bây giờ tôi…”
“Dừng!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời Tô Thanh Ca: “Tôi không muốn nghe câu chuyện của cô, giữa chúng ta chỉ là giao dịch!”
“Cô chỉ cần nói với tôi, cô muốn tôi giúp cô thế nào?”
Tô Thanh Ca ngẩn người, đôi mắt tràn đầy thất vọng.
Chỉ là giao dịch thôi sao?
Xem ra cậu Diệp không hề có hứng thú với cô ta!
Ngay cả câu chuyện của cô ta, cũng không muốn nghe.
“Được thôi”.
Tô Thanh Ca hơi thất vọng: “Tôi hy vọng, cậu Diệp có thể ra tay mười lần vô điều kiện vì tôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ba lần!”
Tô Thanh Ca cắn răng: “Năm lần!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Ba lần, nếu cô còn ra điều kiện, thì thôi vậy”.
Tô Thanh Ca cắn môi đỏ: “Được, ba lần thì ba lần!”
“Nhưng, ba lần này, bất luận tôi yêu cầu cậu Diệp làm gì, cậu cũng phải giúp tôi hoàn thành!”
“Đương nhiên, tôi sẽ không bảo cậu Diệp đi chết, hoặc là làm những việc trái với trái tim võ đạo!”
“Giao dịch thành công!”
Diệp Bắc Minh ném lại mấy chữ, quay người bỏ đi.