Tiêu Dung Phi cắn môi đỏ, đi theo phía sau Diệp Bắc Minh!
Lúc này.
Cô ta lại có cảm giác an toàn chưa từng có!
‘Đi theo sau anh ta, tại sao mình lại cảm thấy an tâm như vậy?’
‘Cho dù nơi này là nhà họ Ô, cho dù phía trước là đầm rồng hang hổ, mình cảm thấy chỉ cần có anh ta thì tất cả đều không vấn đề!’
Tiêu Dung Phi rất mạnh mẽ quật cường!
Cô ta không muốn thừa nhận, Diệp Bắc Minh vẫn để lại hình bóng không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!
“Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hoành!”
“Ra đây chịu chết cho tôi!”
Tiếng rồng gầm trong kiếm Đoạn Long vang lên không dứt, hào quang màu máu không ngừng lóe lên, chém về phía trước!
Dưới kiếm Đoạn Long không có oan hồn!
Khí tức của Diệp Bắc Minh cực kỳ cuồng bạo: “Hai mươi tư năm trước, chẳng phải các người muốn dùng mẹ tôi làm lư đỉnh sao?”
“Hôm nay tôi quay về, sao các người lại thành con rùa rụt cổ thế?”
“Cường giả cảnh giới Thánh Chủ, chẳng lẽ không dám ra đây chiến với tôi một trận sao?”
“Lão tổ nhà họ Ô đúng là phế vật! Nực cười, quá nực cười!”
Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời cười lớn!
Những người nhà họ Ô trốn đi nghe thấy lời này, người nào cũng cắn răng, gần như tức đến muốn thổ huyết!”
Cực kỳ nhục nhã!
Nhà họ Ô có lúc nào từng thê thảm như thế này?
Lại bị một thanh niên giết đến nhà, vừa giết người của nhà họ Ô, còn vừa sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô?
“Nhóc con, mày thật đáng chết!”
“Sỉ nhục lão tổ nhà họ Ô, mày đi chết đi!”
Mười mấy thanh niên nhà họ Ô nhiệt huyết xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, lật cổ tay, quét kiếm Đoạn Long qua!
Phụt! Phụt! Phụt!
Mười mấy đóa hoa máu bùng nổ!
Đó đều là vãn bối xuất sắc của nhà họ Ô, lúc này đều chết dưới tay Diệp Bắc Minh!
“Không!”
“Diệp Bắc Minh, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!”
“Mày muốn nhà họ Ô tuyệt tự sao?”
Một ông lão mắng lớn.
Diệp Bắc Minh bật cười: “Chúc mừng các người, trả lời đúng rồi!”
“Hôm nay để cho nhà họ Ô tuyệt hậu, hoàn toàn diệt môn!”
Đột nhiên.
“Diệp Bắc Minh, mày muốn diệt nhà họ Ô tao? Đúng là kẻ ngốc nói mơ!”