Những quân cấm vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh, bị quan tài gỗ lim cao cấp đánh hộc máu, gãy tay gãy chân, nằm dưới đất rên rỉ.
Ngay cả thống lĩnh quân cấm vệ kia cũng bị Diệp Bắc Minh đá bay, xương ngực vỡ tan mà chết.
“Ầm…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh hùng hổ đi vào cổng phủ vua Giang Nam, ném quan tài xuống đất, cất tiếng hỏi:
“Viết, Diệp Bắc Minh, tặng một cái quan tài!”
“Dạ…”
Người đàn ông trung niên đang ghi chép danh sách quà tặng người run cầm cập, cầm lấy bút lông, run rẩy viết lại tên và quà của Diệp Bắc Minh.
“Cậu ta muốn lật trời sao?”
Người giàu nhất huyện Giang Thuỷ Vương Phú Quý sợ hãi hỏi.
Chủ tịch Ô tô Vĩnh Thịnh Giang Nam và Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên ở bên cạnh cũng đều sợ hãi tránh ra, nhường đường cho Diệp Bắc Minh.
Mấy đại gia khác cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
“Vua Giang Nam ra đây! Tôi có lời muốn hỏi ông!”
Diệp Bắc Minh chắp hai tay sau lưng, không hề xem phủ vua Giang Nam là một nơi uy nghiêm, còn đi vào phủ vua dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của vô số vị khách.
Diệp Bắc Minh xuất hiện một cách hiên ngang, vác theo một cái quan tài lớn, đến chúc thọ cho vua Giang Nam, khiến toàn bộ phủ vua phải kinh ngạc.
“Tên nhóc này ở đâu ra vậy?”
“Có người đến tặng vua Giang Nam một cái quan tài hả?”
Các nhân vật lớn của Giang Nam, Giang Đông và Kim Lăng lần lượt xuất hiện, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh đang đi về phía trước.
Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước một.
Thống lĩnh quân cấm vệ của vua Giang Nam lục tục xuất hiện, ngăn cản Diệp Bắc Minh, tiếc là hoàn toàn không phải kẻ thù của anh, lần lượt ngã xuống mà chết, máu nhuộm phủ vua.
Ở bên ngoài của phủ vua đều là những nhân vật có thân phận khá tầm thường.
Chỉ có bên trong mới là những nhân vật đứng đầu.
“Vua Giang Nam, năm năm trước, ba người của nhà họ Diệp tôi mất mạng, là cho hai cung phụng bên cạnh ông ra tay, ông không định cho tôi một lời giải thích sao?”
“Rốt cuộc nhà họ Diệp của tôi làm gì ông, mà ông lại muốn tiêu diệt cả nhà tôi như thế?”
“Vua Giang Nam, nếu hôm nay ông không cho tôi một câu trả lời, thì cứ để toàn bộ phủ vua chôn theo ông đi!”, Diệp Bắc Minh tựa như một Ma Vương, mỗi khi tiến tới một bước, anh sẽ đặt một câu hỏi.
Nơi anh bước qua, không ai có thể ngăn cản.
Cuối cùng, động tĩnh do anh gây ra cũng đã ảnh hưởng đến phủ bên trong.
Lúc này, sâu trong phủ vua Giang Nam, có một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn trên ghế cao nhất trong đại sảnh.
Người này chính là vua Giang Nam!
Ông ta có mặt chữ điền, để râu, đôi mắt lấp lánh có hồn, không giận mà oai, một khí thế của người ngồi vị trí cao vẫn luôn lan toả trên người ông ta.