Cô ta ngồi mép giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Bắc Minh.
Mặt đẹp có hơi đỏ, hô hấp cũng dồn dập.
Theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn gò má của Diệp Bắc Minh, lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh là ai mà có bản lĩnh lớn như vậy, khiến quốc chủ cũng phải nói chuyện vì anh?”
“Ông cụ nhà họ Tần chịu thua, nhiều năm trôi qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy!”
“Còn cả chiến thần Lăng Phong nhận anh làm chủ nhân?”
“Chiến thần Kình Thương bị anh đánh bại, quả đúng là chuyện khó mà tin được!”
“Sư tỷ kia của anh là ai? Một nữ chiến thần Long Hồn sao?”
Ngụy Yên Nhiên lẩm bẩm, ánh mắt nóng như lửa!
Tay ngọc nhỏ của cô ta có chút không bị khống chế.
Rơi trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng sờ lên.
“Ách…”
Ngụy Yên Nhiên giống như chạm vào điện, kẹp hai chân lại.
Trong nháy mắt rụt tay lại: “Khụ… tôi… tôi không cố ý đâu, anh đừng hiểu lầm”.
“Tôi chỉ là… Ừm…”
Ngụy Yên Nhiên nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Cô ta có một suy nghĩ to gan!
Dù sao vẫn chưa tỉnh lại.
Cô ta lại đưa tay nhéo lỗ mũi và lỗ tai của Diệp Bắc Minh.
Sờ trên mặt anh.
Lúc này, Diệp Bắc Minh hoàn toàn có thể cảm nhận được cơ thể của mình.
Nhưng… không khống chế nổi bản thân!
Anh muốn bảo Ngụy Yên Nhiên dừng tay.
Nhưng Ngụy Yên Nhiên lại không nghe thấy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cô gái này xinh đẹp quá, hình như có ý với cậu?”
“Cô ta là người của cậu?”
Diệp Bắc Minh hết nói nổi: “Tình cờ gặp nhau, cơ bản không quen”.
“Không quen? Đó là người cõng cậu về đó, nếu không cậu ngất xỉu trên đường lớn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông có thể cảm nhận được ngoại giới?”
“Thứ cậu có thể cảm nhận được thì tôi cũng có thể cảm giác được”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh chấn động.
Bây giờ mình đang bị trói buộc với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Nếu sau này tiếp xúc với ai hoặc có bí mật gì, không phải đều bị ông ta biết hết?
“Bây giờ tôi là chủ nhân của ông, tôi ra lệnh cho ông, trừ phi tôi mở miệng, nếu không phong tỏa tất cả cảm giác với ngoại giới”, Diệp Bắc Minh nói.