“Ầm!”
Một trận sấm từ trên trời giáng xuống, rơi trên thân tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Mệnh lệnh của Diệp Bắc Minh vậy mà có hiệu quả!
“Quả nhiên có thể?”
Diệp Bắc Minh có chút hưng phấn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có phần bất đắc dĩ.
Diệp Bắc Minh lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, vừa rồi ông nói tôi là Võ Linh, ý là gì?”
“Cảnh giới võ giả, cậu không biết?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục kỳ quái.
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Anh suy tư thật nhanh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có khả năng biết một bộ cấp bậc đẳng cấp hoàn toàn khác với giới võ đạo địa cầu!
“Cảnh giới võ đạo mà ông biết là gì?”, Diệp Bắc Minh vội hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Võ giả nhập môn, Thiên Địa Huyền Hoàng là bốn cấp bậc nhập môn của võ giả. Sau đó là Võ Sư, Đại Võ Sư, Võ Linh, Võ Vương, Võ Hoàng”.
“Vì vậy, cảnh giới của tôi ở Võ Linh?”, Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Trước kia khi ở núi Côn Luân, anh cũng không xác định được cấp bậc võ đạo của mình.
Mấy vị sư phụ cũng không có nói cho anh.
Chỉ nói Diệp Bắc Minh học hành thật yêu nghiệt!
Bây giờ nhìn lại, cấp bậc võ đạo của anh mới là cảnh giới Võ Linh mà thôi?
Vậy Võ Sư tương ứng với Tông Sư?”
“Cảnh giới Đại Võ Sư chính là Đại Tông Sư?”
“Võ Sư… tông sư võ đạo, Đại Võ Sư, Đại Tông Sư… cũng giống vậy”, Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
“Cô Tử Khanh, cô không thể xông vào, cô Yên Nhiên đã ngủ rồi”, ngoài nhà truyền tới giọng nói của người làm.
“Bốp bốp!”
Một tiếng giòn dã.
Người làm bị tát hai cái bạt tai!
Sau đó, một tiếng ‘bộp’ vang lên.
Cửa phòng Ngụy Yên Nhiên bị một người phụ nữ vênh váo hống hách đẩy ra.
Cô ta mặc một bộ đồ Chanel.
Thân hình chữ S, người đầy đặn.
Váy bó sát mông!
Tất màu da!
Vẽ lông mày kiểu Hồng Kong, dáng vẻ vênh váo hung hăng.
“Ngụy Tử Khanh?”
Ngụy Yên Nhiên đứng lên.
Người phụ nữ trước mặt là chị họ của cô ta, một trong những truyền nhân chi chính của nhà họ Ngụy.