Ông lão và hai thanh niên này đều là người của gia tộc Cổ Võ ư?
Khương Sơn Hà liền ngưng nụ cười trên mặt, nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cười nói: “Cậu thanh niên này, tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Gia tộc Cổ Võ mà cậu nói là có ý gì, tôi không biết”.
Ông ta còn rất biết nhẫn nhịn?
Còn mấy thanh niên khác nhìn sang Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kiêng sợ!
Tuy bọn họ là cảnh giới Võ Linh, nhưng Diệp Bắc Minh gây áp lực cực lớn cho bọn họ.
Sâu xa khó lường!
Lúc này, tàu đã đến trạm.
“Cậu thanh niên, chúng tôi đến nơi rồi”, Khương Sơn Hà mỉm cười, kéo mọi người xuống xe.
Bọn họ đi xuống khỏi tàu với tốc độ rất nhanh.
“Có cơ hội, tao sẽ bắt mày quỳ dưới chân tao, cho mày biết thế nào là tàn nhẫn!”, Khương Bộ Trần quay đầu nhìn lại ở trước cửa xe, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái.
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh bật cười.
“Soạt!”
Đột nhiên, anh bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Khương Bộ Trần.
“Phập!”
Giơ tay lên, vỗ lên vai của Khương Bộ Trần.
“Rắc rắc!”
Một tiếng vang lớn!
Bả vai của Khương Bộ Trần lập tức sập xuống giống như bị xe tải đâm vào.
Không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này!
“Phập!”
Hai chân Khương Bộ Trần mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, đầu gối lập tức rạn vỡ, máu tươi chảy ra.
Cơn đau dữ dội truyền đến!
Toát mồ hôi lạnh.
“Mày!”
Khương Bộ Trần khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chấn hãi.
“Bộ Trần!”
Khương Sơn Hà kinh hãi hô lên một tiếng.
Khương Hàn Nguyệt và đám người của gia tộc Cổ Võ cũng rất kinh hãi!
Bọn họ không ngờ, Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.
Hơn nữa, chỉ một chiêu đã ép Khương Bộ Trần quỳ xuống đất?
Vạn Lăng Phong cũng cảm thấy sự việc không đúng, đưa theo người lao lên, bao vây đám người Khương Sơn Hà.
Khương Sơn Hà kiềm chế cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Cậu thanh niên, cậu có ý gì?”