Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 267:




Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người: “Tôi?”
“Chắc ông cũng có chút năng lực phải không? Ví dụ như cho tôi mượn chút sức mạnh”.
“Hoặc là giúp tôi giết một hai Võ Vương gì đó?”, Diệp Bắc Minh cười tủm tỉm nói.
Một hồi trầm mặc.
“Cậu thật thông minh!”
Lát sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một câu.
“Đúng thế! Nếu tôi ra tay giúp cậu, có thể giết một Võ Hoàng!”
“Mạnh đến vậy hả?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Anh cũng nghĩ tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút năng lực.
Nhưng không ngờ lại có thể giết được một Võ Hoàng?
“Đúng thế! Nhớ kỹ là giết chết ngay! Cho hắn không có khả năng phản kháng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng cần dùng cơ thể của cậu làm vật dẫn, bùng phát sức mạnh của tôi!”
“Cho nên, không đến lúc bất đắc dĩ, cố gắng đừng sử dụng”.
“Một khi tôi ra tay, cậu sẽ yếu đi ít nhất bảy ngày!”
“Trong mấy ngày này, cậu sẽ giống như phế nhân”.
“Một người bình thường cũng có thể giết cậu dễ dàng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh!
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh, ông ta có thể giúp ra tay.
Giết chết ngay lập tức!
Nhưng sau khi giết đối phương, mình cũng sẽ rơi vào tình trạng hư yếu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Có nghĩa là không đến lúc bất đắc dĩ, hoặc là tuyệt đối an toàn, trong tình huống còn lại một kẻ địch, không thể để Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay!
Nếu không quá nguy hiểm.

Tàu cao tốc lăn bánh.
Mấy người nhà họ Khương còn đứng trên sân ga, chưa rời đi.
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”, đầu gối Khương Bộ Trần vỡ nứt, xương vai bị gãy.
Cơn đau dữ không thể che đậy cơn lửa giận của anh ta!
Trong mắt anh ta đầy tia máu!
Khuôn mặt anh tuấn méo mó!
Anh ta lại phải quỳ xuống.
Hơn nữa, còn xin lỗi Diệp Bắc Minh.
Khương Bộ Trần càng nghĩ càng giận, hận không thể giết Diệp Bắc Minh ngay bây giờ: “Tôi sẽ không tha cho anh ta! Diệp Bắc Minh tôi xin thề, chuyện lớn đầu tiên trong đời tôi chính là giết Diệp Bắc Minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.