Bát sư tỷ cho anh một số điện thoại.
Bảo sau khi anh đến Trung Hải thì liên lạc với người này!
Đối phương sẽ sắp xếp cho Diệp Bắc Minh tham gia một đại hội quân võ vào một tuần sau.
Trung Hải, được gọi là Thượng Hải của Long Quốc!
Đông đúc tấp nập.
Xa hoa lấp lánh.
Nhà cao chọc trời!
Phồn hoa quyến rũ!
Lúc trên tàu cao tốc, Diệp Bắc Minh gọi đến một số điện thoại: “A lô”.
Một chữ lãnh đạm khiến Hàn Nguyệt phía bên kia điện thoại suýt kích động nhảy lên: “Thần… thần y Diệp!”
“Là tôi, tôi đến Trung Hải rồi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Anh đã từng đồng ý với Hàn Nguyệt, sau khi đển Trung Hải.
Sẽ lập tức đến chữa trị đôi chân cho Hàn Kim Long!
Hàn Nguyệt vô cùng kích động, gác lại tất cả công việc đang làm: “Được, anh đang ở đâu, tôi đến ngay!”
“Một tiếng nữa tôi sẽ đến trạm tàu cao tốc”.
“Được, tôi sẽ đến đón anh!”
Ba mươi phút sau, Hàn Nguyệt dẫn người đến trạm tàu cao tốc.
Bốn năm mươi người canh ở hai bên đường, đứng thành một hàng.
Hàn Nguyệt kiễng mũi chân đợi Diệp Bắc Minh xuống tàu!
Mặc cả bộ Givenchy, khí chất nho nhã.
Cô ta trang điểm nhẹ, dáng người uyển chuyển duyên dáng.
Đứng bên đường rất thu hút ánh nhìn!
“Cô cả nhà họ Hàn, Hàn Nguyệt? Sao cô ta lại đến trạm tàu cao tốc!”
“Vãi, đúng là cô ta!”
“Quý cô nổi tiếng hàng đầu của Trung Hải chúng ta đấy!” .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Nhìn cô ta sốt ruột như vậy, chắc không phải đón nhân vật lớn nào chứ?”
Trong đám đông, một vài hành khách nhận ra Hàn Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi trạm tàu cao tốc.
Hàn Nguyệt lập tức phát hiện ra Diệp Bắc Minh trong đám đông.
“Anh… Diệp!”
Hàn Nguyệt vưa định gọi “thần y Diệp”, lại cảm thấy nơi này quá đông người.
Gọi thần y Diệp Bắc Minh thì không hay lắm!
“Cô chơi lớn thế?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Hàn Nguyệt vội vàng nói: “Tôi lo không thể đón được anh ngay lập tức mà”.