Ánh mắt của mọi người đều rơi vào người Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh.
“Là anh ta!”
Một đám nhà giàu hàng đầu đứng phía xa.
Có hai tên nhà giàu mặt đầy khiếp sợ, ly rượu trong tay cầm cũng không vững!
Thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Bọn họ không phải ai khác chính là tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Vương ở buổi dạ tiệc từ thiện đêm hôm đó!
Hai người đều tốt nghiệp trường đại học Trung Hải.
Hôm nay đương nhiên cũng phải tới lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường!
Chỉ là không ngờ lại gặp được Diệp Bắc Minh ở đây.
Cùng với khiếp sợ lại có phần kích động.
“Sao cậu ta lại đến Trung Hải?”
Tổng giám đốc Vương buông ly rượu, lập tức đi về phía Diệp Bắc Minh.
Chu Nhược Giai và Tô Ấu Ninh còn có tiết mục, vì vậy trực tiếp đi ra phía sau sân khấu.
Diệp Bắc Minh tìm một góc ngồi xuống!
“Cậu… cậu Diệp!”, tổng giám đốc Vương đi đầu, mặt đầy kích động: “Tôi tên là Vương Trường An, rất vui được gặp cậu ở đây”.
“Cậu Diệp, tôi là Lý Khắc Hùng!”
Tổng giám đốc Lý cũng tiến đến gần, tự giới thiệu.
Diệp Bắc Minh mặt đầy kỳ quái: “Tôi quen mấy người sao?”
“Cậu Diệp, cậu không quen chúng tôi, nhưng chúng tôi quen cậu đó”, Vương Trường An cực kỳ kích động.
“Tối hôm trước tại dạ tiệc từ thiện ở Long Đô, chúng tôi đều ở đó”, Lý Khắc Hùng vội vàng cướp lời.
Hai phú hào hàng đầu Long Đô lúc này đều vô cùng khách sáo đứng trước mặt Diệp Bắc Minh!
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.
Vương Trường An nói: “Cậu Diệp, cậu qua chỗ tôi ngồi đi”.
“Tôi có vị trí gần nhất”.
“Cậu Diệp, chỗ tôi cũng không tệ, tầm nhìn tốt nhất, lát nữa còn có tiết mục văn nghệ”, Lý Khắc Hùng nói ngay theo sau.
Hôm nay có rất nhiều ngôi sao lớn tuyến một đến ủng hộ.
Có cả ca múa biểu diễn!
“Không cần, các ông đi làm việc của mình đi”, Diệp Bắc Minh xua tay.
Hai người nhìn ra Diệp Bắc Minh không muốn bị quấy rầy.
Rất thức thời rời đi.
“Được rồi”.
Lúc này có thể ở trước mặt Diệp Bắc Minh làm quen đã là đủ rồi.