Còn quấy rầy, bọn họ sao dám chứ!
Hai người vừa rời đi thì có mấy người Đông Doanh đến.
Chiba Sadako!
Cánh tay bị Diệp Bắc Minh chém mất của cô ta đã được nối liền.
Sau lưng còn có mấy võ giả Đông Doanh đi theo!
“Hai võ giả Đông Doanh Đại Tông Sư đỉnh phong, ba Tông Sư”.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh đã nhìn ra thực lực của bọn họ.
Một khuôn mặt quen thuộc đi theo bên cạnh Chiba Sadako.
Ngụy Tử Khanh!
Sao chị họ của Ngụy Yên Nhiên cũng tới?
Lại còn đi chung với người Đông Doanh.
Bởi vì Diệp Bắc Minh ngồi trong góc, không bị bọn họ chú ý đến.
Lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường bắt đầu.
Sau khi biểu diễn ca múa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đã gần đến hồi kết.
Chu Nhược Giai biểu hiện rất tốt, hát xong một bài hát liền nhận được tiếng hò hét cổ vũ của vô số sinh viên!
Cuối cùng, dẫn chương trình bước lên sân khấu, đến tiết mục quyên góp.
“Tôi quyên góp ba triệu cho trường cũ!”
“Tôi quyên góp năm triệu!”
“Tôi quyên góp mười triệu!”
“Hai mươi triệu!”
Rất nhiều nhà giàu hàng đầu đi ra từ đại học Trung Hải lần lượt quyên góp tiền.
Hội trường vô cùng náo nhiệt!
Lâm Kiêu cầm một tờ chi phiếu đi lên sân khấu: “Lâm Kiêu tôi đại diện cho nhà họ Lâm ở Trung Hải, quyên góp cho trường cũ năm mươi triệu!”
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng vỗ tay không dứt.
Phía dưới sục sôi!
Lâm Kiêu cười nói: “Các vị, theo như tôi biết còn có một ‘danh nhân’ lớn có mặt trong hội trường lễ kỷ niệm ngày hôm nay”.
Hai chữ danh nhân được Lâm Kiêu nhấn rất mạnh.
Mang theo ý giễu cợt!
“Tin chắc các vị đã nghe nói qua”.
“Gần đây Giang Nam không yên bình lắm”.
“Cái gì mà nhà họ Triệu ở Giang Nam, còn truyền ra tin tức vua Giang Nam chết vì một người nào đó!”
“Chuyện càng khiến người ta mắc cười chính là lời đồn con trai của chiến thần Lăng Phong – cậu Quân Vô Hối cũng bị người này giết”.