Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 294:




Nét chữ bên trên đã mục nát.
Nhưng cũng có thể thấp thoáng nhìn thấy một vài dược liệu trong đó.
Anh lướt nhìn qua mấy lượt, rồi cất đi.
Quay người cáo từ ra về!
Diệp Bắc Minh vừa bước một bước, Lý Gia Hinh liền gọi một người đến, cau mày hỏi: “Ông chắc chắn, anh ta đã đánh bại Đường Kình Thương chỉ trong ba chiêu ở ngay yến tiệc từ thiện ở Long Đô chứ?”
“Đúng thế”.
Một người đàn ông trung niên nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói: “Cậu ta không chỉ đánh bại Đường Kình Thương, mà còn giết Tần Thiếu Dương”.
Lý Gia Hinh bất ngờ: “Tần Thiếu Dương! Cậu ấm hàng đầu của Long Đô đó hả?”
“Anh ta từng đến Hương Đảo, tổ chức một buổi tiệc, tốn hơn một trăm triệu”.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Tối hôm đó, thư ký Tiền mang mệnh lệnh của Quốc chủ đến”.
“Cả Long Đô, không ai dám thảo luận việc này! Cô Lý, cô phải giữ bí mật cho tôi, nếu không tôi cũng xong đời”.
Người đàn ông trung niên vô cùng căng thẳng.
Tuy đã ký hiệp ước bảo mật, nhưng gia tộc như nhà họ Lý muốn biết tình hình cụ thể tối hôm đó cũng không khó lắm.
Lý Gia Hinh tỏ vẻ mặt kinh ngạc: “Thực lực võ đạo đáng sợ như vậy, còn biết cả luyện đan?”
“Chẳng lẽ, anh ta là người của gia tộc Cổ Võ sao?”
Đi ra khỏi phòng đấu giá đã là chín giờ tối.
Đám người Chiba Sadako đang đợi ở người cửa.
Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện, cô ta đã đưa theo đi theo phía sau!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Cậu nhóc, đã cảm thấy chưa?”
“Ba tông sư, hai đại tông sư, còn có Chiba Sadako đó”.
“Để bọn họ đi theo, tôi đưa Nhược Giai về ký túc trước rồi tính”, Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không sao.
Dưới lầu ký túc.
Chu Nhược Giai vẫn dựa vào lòng Diệp Bắc Minh, cũng không màng ánh mắt bất thường của người khác!
Hai người ôm nhau đến năm phút, cô mới lưu luyến lên lầu.
Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười, chỉ mấy cú nhảy đã biến mất khỏi trường đại học Trung Hải.
“Muốn chạy hả? Anh có chạy nổi không? Đuổi theo!”
Chiba Sadako cười lạnh lùng một tiếng.
Mười phút sau, Diệp Bắc Minh đứng trong một con ngõ cách trường đại học Trung Hải năm kilomet.
Vắng vẻ hoang vu!
Chó hoang kêu sủa!
Ánh trăng như lưỡi liềm!
Diệp Bắc Minh dựa vào tường, nhàm chán châm một điếu thuốc!
“Chiba Sadako, tốc độ của các người chậm quá rồi đấy?”, Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng, rồi nhả ra vòng khói.
“Tôi đã hút đến điếu thứ hai rồi mà các cô mới đuổi theo kịp hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.