Dò Hư Lăng - Tham Hư Lăng [Hiện Đại Thiên]

Chương 26:




Bốn phía dường như trở nên trống rỗng.
Không có quỷ dị, cũng không có kinh khủng.
Có chăng chỉ là trong bóng tối Sư Thanh Y cảm thấy an toàn thư thái cùng ôn nhu không gì sánh bằng.
Môi của Lạc Thần thực sự rất mềm mại, thoáng mang theo một chút lạnh lẽo, khi dán lên có cảm giác ướt át lại mang theo mùi hương nhẹ nhàng thanh nhã của hoa lê.
Trong lúc hai cánh môi tiếp xúc với nhau, hơi thở mang theo hương thơm ngào ngạt quấn quýt vào nhau, giống như quấn cùng một chỗ vĩnh viễn cũng không tách ra được. Sư Thanh Y cảm giác thân thể mình cũng theo đó mà mềm đi, hóa thành một vũng nước.
Đây chính là.....hôn môi sao?
Lúc trong đầu Sư Thanh Y đột nhiên xuất hiện ý nghĩ này, nàng cảm thấy có chút giống như đang nằm mơ.
Tim đập thình thịch, nhanh như một con thỏ đang chạy.
Nhiều năm như vậy, đã 27 tuổi, tâm của nàng vẫn tĩnh lặng như nước chưa từng vì nam nhân nào xuất hiển nửa điểm rung động.
Nàng đối với một đống lớn những người từng theo đuổi không có cảm giác, một tia cảm giác cũng không có. Nàng dùng ấm áp ôn nhu mỉm cười, dùng thái độ thích đáng đi cự tuyệt những người theo đuổi nàng, tự bản thân bài ra một cái hàng rào nhìn như ôn hòa kì thực rất khó vượt qua.
Nàng không muốn tổn thương bất kì người nào.
Chúc Cẩm Vân trước đây nói nàng không có khả năng yêu thương người khác, có thể còn có chút tính lãnh cảm. Vì vậy Chúc Cẩm Vân mỗi tháng một lần đều làm cho nàng một bảng báo cáo quan sát chuẩn đoán bệnh án, cùng với một bảng "Tổng kết chỗ thiếu sót năng lực luyến ái'. Thế nhưng Sư Thanh Y luôn không muốn thừa nhận cái gì mà thiếu khả năng luyến ái, nàng chỉ cố chấp cho rằng nàng còn chưa đợi được người khiến nàng động tâm mà thôi.
Nhất định có một người như vậy tồn tại, chỉ là người kia còn chưa xuất hiện, chỉ cần người đó xuất hiện, nàng sẽ yêu thương người đó.
Sau đó đem những thứ tốt đẹp nhất thể hiện trước mặt người đó.
Mà giờ này khắc này, dưới lòng đất âm trầm đen kịt, nàng cùng một nữ nhân hôn môi.
Cùng Lạc Thần hôn môi.
Lạc Thần hiện tại đang suy nghĩ gì?
Trong bóng đêm Sư Thanh Y nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo của Lạc Thần, hàng mi dài khẽ động, đôi mắt khiến kẻ khác nhìn vào mê muội, cùng với khóe mắt hiển nhiên toát ra phong lưu.
Cho dù nhìn không thấy, trên thực tế trong lòng nàng cảm giác được rất chân thật. Việc này giống như đối phương vẫn tồn tại trong lòng nàng, tồn tại rất nhiều năm, loại cảm giác này kỳ diệu mà mơ hồ.
Không đúng, đây kỳ thực không phải là hôn môi, bất quá chỉ là Lạc Thần cấp cho nàng một cơ hội giữ lại tính mạng mà thôi.
Lạc Thần chỉ là môi dán môi nàng, yên lặng tiếp khí cho nàng, còn lại động tác gì cũng không làm. Nếu như là hôn, không phải sẽ có dây dưa tiếp xúc thân mật khác sao?
Nghĩ vậy, Sư Thanh Y bừng tỉnh đại ngộ, tâm đột nhiên có chút lạnh, có loại cảm giác mất mát, hoa mộng vỡ vụn.
Trong lúc hỗn loạn, ngay cả môi Lạc Thần đã rời khỏi lúc nào nàng cũng không biết, dĩ nhiên nàng cũng không biết đó tiếng bước chân của hai thứ kinh khủng gì đó đã dần đi xa, biến mất ở một mặt khác trong hành lang.
Đèn mắt sói trong tay Vũ Lâm Hanh bật sáng, thân ảnh của ba nữ nhân trong nháy mắt được bao phủ trong một tầng ánh sáng trắng.
Sư Thanh Y còn chưa thoát khỏi cảm giác ôn nhu trước đó, hai gò má ửng đỏ giống như hoa đào mùa xuân, kiều diễm ướt át.
Nàng vô thức che mắt để thích ứng ánh sáng, sau đó nàng thấy Vũ Lâm Hanh mặt không đổi sắc từ trong miệng lấy ra một vật nhỏ màu trắng ngà, một đầu to một đầu nhỏ thoạt nhìn giống như bình sữa, sau đó Vũ Lâm Hanh đem vật kia xem như bảo bối mà mà bỏ vào trong ba lô leo núi.
Sư Thanh Y nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh: "...."
Vũ Lâm Hanh đối với đoạn thời gian vượt quá giới hạn nhịn thở vừa rồi không hề lưu lại chút dấu vết,cười nói: "Sách, lại có thể lâu như vậy, bản tiểu thư trang bị hoàn mỹ đem theo vật nhỏ cấp dưỡng khí này, thực sự hữu dụng a."
Có một số bánh chưng khởi thi nguyên nhân là bởi vì hấp thụ hơi thở, bánh chưng mũi bén nhạy cực kỳ, rất nhiều người có kinh nghiệm trộm mộ trước đây đều nín thở khai quan. Mà trộm mộ hiện đại trang bị công nghệ cao, giống như cấp dưỡng khí cùng mặt nạ phòng độc được xem là trang bị thiết yếu, ngoại trừ tạm thời thoát khỏi khứu giác bén nhạy gì đó, còn có thể tránh được trong mộ có khí độc nguy hiểm.
Sư Thanh Y phi thường tức giận: "Cô đây hoàn toàn là lừa bịp, không công bằng. Vì sao không nói cho chúng tôi biết cô có hấp dưỡng khí? Cô hẳn là nên chia cho chúng tôi một cái, nếu không phải chúng tôi nín thở đến đau sốc hông chẳng phải sẽ lập tức bị bánh chưng ăn sao? Vị Vũ tiểu thư này, cô rất không có quốc tế hữu ái chủ nghĩa nhân đạo, quả thực khiến người khác phẫn nộ."
Vũ Lâm Hanh ủy khuất lẩm bẩm: "Vị tiểu thư không biết tên họ này, cô vừa nói sao. Tôi chỉ có một cái hấp dưỡng khí, đương nhiên là muốn bảo toàn tính mạng bản thân!" Nàng nói, vừa gần như kinh ngạc mà nói: "Hai người các cô không phải mới vừa rồi biểu hiện rất tốt sao? Không có hấp dưỡng khí, lại có thể chống đỡ lâu như vậy, tôi nói các cô rốt cuộc có phải là người hay không?"
Mặt Sư Thanh Y đỏ lên quỷ dị.
Nàng đương nhiên chống đỡ không được lâu như vậy. Trên thực tế khả năng nhịn hô hấp của Sư Thanh Y phi thường tốt, nàng là người biết võ công, nín thở đối với nàng không phải là khó, bất quá chỉ là thời gian quá dài, mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy.
Mà Lạc Thần võ nghệ cao cường, hoàn toàn là cổ đại cao thủ trong cao thủ, nội tức hùng hậu, cái gì quy tức công thật không phải chỉ nói đùa.
Lạc Thần đạm nhiên giải thích nói: "Thuật nín thở luyện nhiều thành quen, không có gì đáng nói."
Nói xong, ánh mắt nàng liếc nhìn Sư Thanh Y, khóe môi nhếch lên: "Đương nhiên, thuật nín thở của biểu muội còn phải luyện tập nhiều. Nhớ kỹ lời ta nói, luyện nhiều thành quen, hiểu được sao?"
Sư Thanh Y sửng sốt, vừa suy xét ý tứ trong lời nói của nàng, chỉ thấy Lạc Thần nâng tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, nàng nhất cử nhất động điều toát ra một loại mị lực, nàng nói: "Về phần cái khác, cũng nên cố gắng tập luyện."
Nữ nhân này.... Nàng bây giờ là có ý gì?
Sư Thanh Y cho rằng Lạc Thần phát giác ý nghĩ không nên có lúc đó của nàng, cố ý như vậy nhắc nhở nàng, lấy lui làm tiến.
Nàng hít sâu một hơi ổn định lại tâm tình, cùng Lạc Thần thì thầm thương lượng nói: "Chúng ta bây giờ nên đi tiếp, cùng giáo sư bọn họ hội hợp, chúng ta xuống đây đã lâu, bọn họ chắc sẽ lo lắng. Hơn nữa nơi này nguy hiểm như vậy, không biết là cái gì ác mộ, bọn họ chỉ là nhân viên công tác khảo cổ vũ trang gì cũng không có, tôi nghĩ khuyên bọn họ trở lại mặt đất, tạm dừng việc khảo cổ, như vậy có thể đảm bảo an toàn cho mọi người."
Lạc Thần gật đầu, mang theo đao cùng Sư Thanh Y xoay người hướng hành lang lúc trước đi vào đi ngược trở lại.
Vũ Lâm Hanh từ phía sau gọi lại các nàng: "Này, hai người các cô đi nơi nào?"
Sư Thanh Y cũng không quay đầu lại mà nói: "Để không cản trở Vũ đại tiểu thư đào báo vật, chúng tôi bây giờ đương nhiên là nhường đường, đi về nhà."
Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng: "Đi đi, đi đi, đi nhanh lên, việc ngày hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra."
Phía sau tiếng bước chân chạm nhau, Sư Thanh Y đi phía trước vài bước, nhìn lại, phát hiện thân ảnh Vũ Lâm Hanh đã thực sự biến mất.
Hấp tấp như vậy, đi cũng quá nhanh rồi.
Lạc Thần cũng liếc mắt nhìn lại, mi tâm khẽ động, chân mày cau lại.
Đến khi dọc theo thềm đá hướng lên trên, nhìn thấy mộ thất không một bóng người, cả người Sư Thanh Y bắt đầu lạnh toát.
Mộ thất rỗng tuếch. Chính xác mà nói, ngoại trừ vết máu cùng thi thể trên mặt đất, trống rỗng.
Duẫn Thanh, Tiêu Ngôn, Tào Duệ, cùng Tạ Gia Bội bốn người, tất cả đều không thấy bóng dáng. Trên mặt đất vết máu chói mắt, còn có thi thể của nam nhân tên A Lãng, mà thi thể cư nhiên bị cái gì đó xé rách chỉ còn lại phân nữa, máu tươi đang từ chỗ rách trên thi thể ồ ạt chảy ra.
Sư Thanh Y gần như muốn thét lên, cố gắn nhịn xuống chạy vội về bên cạnh quan tài đen kịt bên kia, nhìn vào bên trong, cả người đều phải lạnh run.
Trong quan tài hiện tại trống không. Thi thể của nữ nhân Miêu tộc hiển nhiên không thấy đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.