Sư Thanh Y hỏi xong những lời này, lại cúi đầu.
Lạc Thần không lập tức trả lời nàng, mà chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng về phía này, đồng thời dán sát vào nhau.
Sư Thanh Y bị kéo lại, có chút kinh sợ, nàng nhìn thấy Lạc Thần đến gần, đôi môi cũng sắp chạm đến trên tay nàng, nhất thời không dám cử động, nhịp tim trở nên kịch liệt.
Sau một khắc, Lạc Thần cắn một miếng trên que kem của nàng, rồi lại rất nhanh lui trở lại.
Sư Thanh Y: "...."
Lạc Thần nói: "Sắp chảy rồi, đừng để chảy xuống tay."
Sư Thanh Y lúc này mới hậu tri hậu giác a một tiếng, thì ra Lạc Thần đến gần tay nàng, chỉ là muốn ăn một miếng kem mà thôi. Một cái chớp mắt vừa rồi nàng còn tưởng rằng Lạc Thần muốn hôn tay nàng, hiểu lầm này thật sự là khó có thể mở miệng, hơn nữa vừa rồi nàng lại nói những lời từ tận đáy lòng bình thường khó có thể bộc bạch, hiện tại hồi tưởng lại, bên tai càng nóng đỏ.
Lạc Thần lại nhìn nàng, nói: "Chị cũng rất tham lam."
Sư Thanh Y yên lặng nghe.
"Bởi vì hiện tại chị đã nghĩ hôn em." Giọng nói của Lạc Thần mềm nhẹ.
Sư Thanh Y bỗng nhiên cứng nhắc bất động.
Trong giọng nói của Lạc Thần mang theo sự bình tĩnh nhất quán, ánh mắt trong trẻo. Lạc Thần muốn hôn nàng, là việc vô cùng tự nhiên.
Nàng nhìn que kem trong tay Sư Thanh Y, lại nói: "Nhưng chị không thể, em cũng không thể. Chỉ có thể ăn một chút kem của em để hạ hỏa."
Sư Thanh Y: "..."
Lạc Thần hỏi nàng: "Em cảm thấy chị tham lam như vậy, có được không?"
Sư Thanh Y vội vã nói: "Dĩ nhiên được."
Lạc Thần cười khẽ, lúc này mới quanh co đáp lại vấn đề trước đó nàng hỏi: "Chị cũng cảm thấy em tham lam như vậy, là rất tốt."
Sư Thanh Y nghe xong lời của nàng, thần sắc khẽ biến, chỉ là cúi đầu ăn kem, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Vậy chị cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của em như thế nào, chị đồng ý không?"
Hương vị của kem tựa hồ ngọt hơn trước đó rất nhiều, hòa tan trong miệng, cùng với nó còn có tâm tình phiêu hốt lúc này.
"Chị có điều lo lắng, nhưng chị đồng ý với em." Lạc Thần nói: "Việc này cần bố trí tỉ mỉ, hơn nữa lần đầu xuống động, thời gian không thích hợp quá dài, một tiếng là đủ rồi. Sau đó lại căn cứ tình huống cụ thể, mỗi ngày tăng tiến ở mức độ thích hợp."
Sư Thanh Y nhìn qua có một chút áp chế vui sướng, tốc độ ăn kem cũng nhanh hơn, nhẹ giọng thương lượng: "Vậy có thể đi ngay buổi chiều hôm nay không?"
Lạc Thần không nói, chỉ là nhìn nàng.
Sư Thanh Y bị nàng nhìn, ngay cả kem cũng dừng lại không ăn nữa, ngồi ở chỗ kia, tựa hồ có chút cẩn cẩn dực dực mà chờ đợi.
Thẳng đến lúc khóe môi Lạc Thần khẽ cong lên, nói: "Có thể."
Sư Thanh Y lúc này mới ngồi thẳng thân thể, nhanh chóng ăn xong vài miếng kem cuối cùng, nói: "Được, trước hết đi thử hai giờ, em còn có thể tranh thủ gấp trở về làm cơm tối."
Nàng nhìn qua tuy rằng vẫn trấn định, bất quá từ những biểu hiện và cử chỉ mờ ám nho nhỏ có thể nhìn ra sự vui sướng của nàng. Lạc Thần nhìn nàng một lúc, nói: "Nếu sau đó có biến cố, ảnh hưởng đến em, chị muốn em dừng lại, em sẽ đồng ý sao?"
Sư Thanh Y gật đầu: "Em đồng ý."
Chờ Lạc Thần cũng ăn xong que kem, hai người nghỉ ngơi một lúc, quay về phòng bếp đi chuẩn bị bữa trưa. Đến lúc cơm trưa, Lạc Thần nói lại dự định của Sư Thanh Y cho mọi người biết, thật ra mọi người đều có thể lý giải tình cảnh hiện nay của Sư Thanh Y, đều biểu thị hy vọng cùng đi, thêm một người thêm một sự giúp đỡ.
Vì vậy nhóm người ở ngay trên bàn cơm cơ bản thương lượng một chút, nhìn một phần bản đồ Âm Ca vẽ lại, xác định lộ tuyến và một số công tác cần chuẩn bị.
Ăn xong bữa trưa, cách thời gian đã xác định còn hơn một tiếng đồng hồ. Sư Thanh Y để mọi người đi ngủ trưa, còn bản thân nàng và Lạc Thần chỉnh lý ba lô, mang theo vũ khí, thức ăn vào một số công cụ, lại xách một thùng thịt ông chủ quán ăn đưa đến vào buổi sáng, đi ra ngoài.
Đến ngoài đồng cỏ, hai người buông thùng thịt, Sư Thanh Y huýt sáo một tiếng.
Tiếng huýt sáo dần truyền xa trên đồng cỏ, rất nhanh Cửu Vĩ nhảy lên. Nó vốn dĩ ở trong nhà, trước đó lúc hai người ra ngoài, nó sẽ không xa không gần theo sát, hiện tại Sư Thanh Y huýt sáo một tiếng, nó liền chạy ra trước tiên.
Sau đó xuất hiện chính là Nguyệt Đồng. Hôm nay nó và Ngạo Nguyệt một mực đợi ở bên ngoài, nó vốn dĩ lười biếng, hiện tại không ở bên cạnh Sư Thanh Y, lại càng thêm lười biếng lấy lòng, cả ngày duy trì hình thể uy phong, lúc nhảy ra từ trong bụi cỏ, mạnh mẽ tựa như một con sư tử trắng.
Bất quá thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần, thân hình của nó lập tức thu nhỏ lại, biến thành con mèo trắng sờ vào mềm mại trước đây, lắc cái mông trắng cọ đến trên người hai người.
Hình thể nhỏ nhắn mới có lợi, Sư Thanh Y đưa tay ôm nó lên, xoa đầu nó. Nó híp mắt hưởng thụ một lúc, lại nhảy đến trong lòng Lạc Thần, Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy nó.
Cửu Vĩ nhất thời nóng nảy, hình thể của nó tuy rằng không lớn nhưng cũng không nhỏ, sao có thể dễ dàng được con người ôm vào trong ngực giống như mèo, huống hồ đó là một con mèo không biết xấu hổ, nên càng thêm không thể so sánh.
Nguyệt Đồng thả lỏng mà nằm trong lòng Lạc Thần, càng là lười biếng, Cửu Vĩ lại càng nóng lòng, nó liên tục xoay quanh bên cạnh Sư Thanh Y và Lạc Thần.
Sư Thanh Y cúi đầu nhìn nó, vô cùng thành thực nói: "Có lẽ không ôm nổi."
Cửu Vĩ đình chỉ xoay quanh, đáng thương nhìn các nàng.
Sư Thanh Y thở dài, khom lưng vươn tay với nó: "... Tao thử một chút?"
Cửu Vĩ lập tức vui mừng, ở trên mặt đất nhảy vài cái, muốn nhảy lên người Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ra hiệu cho nó, nói mới không còn quá mức kích động, dựa theo hướng dẫn của của chậm rãi đi qua. Sư Thanh Y ngồi xổm xuống dang hai cánh tay, Cửu Vĩ giống như một con chó lớn nâng hai chân trước, đặt lên vai Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ôm lấy nó, đứng thẳng người, ôm nó lên.
Tuy nói là ôm, nhưng cũng chỉ có thể xem như là miễn cưỡng ôm, hai chân trước của nó đặt lên vai Sư Thanh Y, nhưng hai chân sau vẫn chỉ có thể giẫm lên mặt đất.
Bất quá Cửu Vĩ rất thỏa mãn, cái đuôi loè loẹt lắc tới lắc lui. Sư Thanh Y vỗ đầu nó: "Đừng rung đuôi nữa, không nhìn thấy đường rồi."
Cửu Vĩ nhất thời không rung đuôi nữa, chỉ yên tĩnh ôm Sư Thanh Y.
Lúc này Ngạo Nguyệt mới khoan thai bước đến.
Nó hình thể to lớn, cho dù cỏ dại mọc um tùm, vẫn không đủ che giấu toàn bộ thân hình của nó, cho nên bình thường nó chỉ có thể nằm trong cỏ, mới sẽ không bị phát hiện.
Ngạo Nguyệt đi qua đám cỏ, chỉ thấy trong lòng Lạc Thần ôm Nguyệt Đồng, Sư Thanh Y miễn cưỡng ôm lấy Cửu Vĩ.
Nó nằm sấp ngay tại chỗ, mặt nghiêng sang một bên, lạnh như băng mà gối lên móng vuốt, ai cũng không nhìn đến.
Sư Thanh Y: "..."
Sư Thanh Y buông Cửu Vĩ ra, Lạc Thần cũng buông Nguyệt Đồng xuống, Sư Thanh Y nói: "Chị gắn camera lên người Nguyệt Đồng và Cửu Vĩ trước, Ngạo Nguyệt bên này để cho em."
Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y một cái, nói: "Có thể sẽ có chút khó khăn."
Sư Thanh Y dường như có điều bất đắc dĩ mà gật đầu, đi đến trước mặt Ngạo Nguyệt, cầm camera, chỉ vào lưng của Ngạo Nguyệt, nói: "Buộc lên, có được không?"
Ngạo Nguyệt nhắm mắt lại, không phản ứng.
Sư Thanh Y dĩ nhiên biết nó đang bất mãn cái gì, nói: "Vậy mầy muốn thế nào, ôm là không thể nào, căn bản ôm không được."
Ngạo Nguyệt vẫn không để ý đến nàng.
Sư Thanh Y chỉ đành đặt thùng thịt trước mặt Ngạo Nguyệt, nói: "Chỉ cần buộc một cái camera trên lưng, tất cả thịt đều là của mầy."
Ngạo Nguyệt nâng mắt, lười biếng nhìn thoáng qua thùng thịt, Sư Thanh Y cho rằng nó đồng ý rồi, liền cầm dây buộc tương liên với camera đến, Ngạo Nguyệt lại lập tức xoay người sang hướng khác.
Sư Thanh Y lại chuyển hướng đến trước mặt nó, nó lại tiếp tục đổi phương hướng, chỉ dùng tấm lưng lạnh lùng đưa về phía nàng.
Sư Thanh Y: "..."
Cửu Vĩ trước đây thường được phái đi điều tra, đối với việc trên lưng gắn một camera ghi lại đã rất quen thuộc, Lạc Thần nhanh chóng buộc camera lên lưng Cửu Vĩ, Nguyệt Đồng ở trước mặt Lạc Thần luôn luôn rất ngoan, dĩ nhiên cũng phối hợp, chỉ là Lạc Thần bảo nó biến hóa sau đó mới buộc camera, như vậy Nguyệt Đồng trong lúc thăm dò hoàn cảnh xung quanh, đồng thời nếu như vạn nhất gặp phải nguy hiểm, hoàn toàn có thể ứng phó, nếu như dùng hình thái con mèo nhỏ để buộc camera, Nguyệt Đồng một khi gặp biến cố sẽ tự động biến hóa, dây buộc trên camera tất nhiên sẽ bị đứt đoạn, thất bại trong gang tấc.
Chỉ là Nguyệt Đồng biến hóa rồi mang camera xong, nó lại muốn cọ đến trong lòng Lạc Thần, trong nháy mắt liền biến trở về dáng vẻ mèo trắng nhỏ, dây buộc nhất thời nới lỏng rất nhiều lần, tuột xuống ngay cạnh nó, camera dĩ nhiên cũng rớt xuống.
Lạc Thần không ôm nó nữa, mà chỉ nhàn nhạt nhìn nó một cái: "Nghe lời."
Nguyệt Đồng lúc này mới hiểu được, lại biến hóa trở lại, lần này Lạc Thần giúp nó buộc camera xong, nó tốt xấu gì cũng không gây chuyện nữa.
Cửu Vĩ và Nguyệt Đồng giải quyết xong, vẫn còn lại một kẻ tính tình rất lãnh ngạo. Sư Thanh Y không có cách nào với Ngạo Nguyệt, đang buồn bực không hé răng, nàng nhìn thấy Lạc Thần đến, liền nói: "Nó thế nào cũng không muốn buộc camera trên lưng."
Ánh mắt Lạc Thần dừng trên người Ngạo Nguyệt, dường như có điều suy nghĩ.
Sư Thanh Y nhẹ giọng nói thầm: "Giống như chị nói thế nào cũng không muốn quải cái sọt trúc kia."
Lạc Thần xoay người lại, yên lặng nhìn Sư Thanh Y: "..."
"Ý của em là..." Ánh mắt Sư Thanh Y nhẹ nhàng liếc sang một bên, nói: "Có thể chị hiểu nó hơn em."
"Chị không hiểu." Lạc Thần nheo mắt, một bên quan sát Sư Thanh Y, một bên nói.
"...Được, không hiểu, không hiểu." Sư Thanh Y chỉ đành phụ họa nàng, cũng cẩn cẩn dực dực hỏi: "Vậy chị có biện pháp có thể khiến nó đồng ý không?"
"Nếu chị không hiểu, làm sao lại có biện pháp."
Sư Thanh Y: "...."
Sư Thanh Y đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, tựa hồ, nghĩ đến điều gì đó, bước nhanh đến ngồi xổm xuống trước mặt Ngạo Nguyệt, đưa tay lắc lắc móng vuốt của nó, có chút cứng nhắc nói: "Phiền mầy, nhờ mầy đấy."
Ngạo Nguyệt nhìn nàng một cái, móng vuốt ngược lại không rút về, nhưng cũng không phản ứng.
Sư Thanh Y liên tiếp nói rất nhiều lời tựa như khẩn cầu, thấy hiệu quả khôn lớn, nàng rất thất vọng nói: "Biện pháp này không ngờ lại không dùng được."
Lạc Thần: "..."
Sư Thanh Y nhìn nét mặt của Lạc Thần, cảm giác bản thân nói sai rồi, đôi mắt lập tức buông xuống. Lúc này Lạc Thần lại cười như không cười, nói: "Em đến cầu chị, chị liền có thể nghĩ ra biện pháp."
Sư Thanh Y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lỗ tai lại vô cớ nóng lên: "... Không được."
"Vì sao không được?"
"Trước đó em đã nói với chị, em muốn quý trọng cơ hội 'cầu chị', không thể nói quá nhiều, như vậy ở trong lòng chị mới có thể vĩnh viễn là điều đặc biệt."
"Chị cũng đã nói, mặc kệ bao nhiêu lần, đều sẽ vĩnh viễn đặc biệt." Lạc Thần nói đến đây, dừng một chút, chuyển sang lành lạnh liếc mắt nhìn nàng: "Huống hồ vừa rồi em cũng đã nói nhiều lần như vậy."
Sư Thanh Y nói: "Em là nói với Ngạo Nguyệt, không phải nói với chị, em chỉ nói với nó là phiền mầy, nhờ mầy, đây là hai việc khác nhau."
"Khác nhau chỗ nào, đều là đang cầu xin."
Sư Thanh Y lập tức kéo vải lụa trắng xuống, lộ ra đôi mắt nóng rực bên dưới, trong mắt tràn đầy tha thiết, nàng có chút nóng lòng giải thích: "Mới không phải, em chỉ cầu một mình chị, chị không giống bất cứ ai khác."
Lạc Thần đưa tay đến, tháo vải lụa xuống, giúp Sư Thanh Y một lần nữa bó buộc lại, cười nói: "Chớ vội, chị có biện pháp."
Sư Thanh Y đứng bất động, trái lại để Lạc Thần giúp nàng che đôi mắt lại, Lạc Thần đến gần, dán bên tai Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói mấy câu, Sư Thanh Y lúc này mới gật đầu.
Sau đó Sư Thanh Y gọi Cửu Vĩ và Nguyệt Đồng đến, để chúng đi theo Lạc Thần, còn nàng thì đến trước mặt Ngạo Nguyệt, nói với Ngạo Nguyệt: "Chúng đeo camera để đi điều tra, dù sao thì mầy cũng không muốn buộc, vậy thì ở đây nghỉ ngơi, thịt tất cả cũng vẫn là của mầy."
Nói xong liền đẩy thùng thịt đến trước mắt Ngạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt nghiêng đầu đi, Sư Thanh Y cũng không nói với nó nữa, xoay người rời khỏi, cùng Lạc Thần đẩy ra cỏ dại đi về phía trước. Cửu Vĩ và Nguyệt Đồng đi theo hai bên.
Đi rất xa, Sư Thanh Y đều cảm thấy cỏ dại gần như sắp đi đến đầu cùng, nàng vẫn không nhịn được mà quay đầu, đồng thời tỉ mỉ lắng nghe âm thanh trong gió.
Lạc Thần thấp giọng nói: "Đến."
Âm thanh sàn sạt giẫm lên cỏ từ xa đến gần, sau một lúc lâu, một bóng trắng thật lớn từ phía sau vội vàng chạy tới, vài bước nhảy đến trước mặt Sư Thanh Y, chặn lối đi của nàng.
Ngạo Nguyệt nhìn Sư Thanh Y một cái, đi vào bụi cỏ cách đó không xa, Sư Thanh Y theo đến, chỉ thấy Ngạo Nguyệt mặt nhìn về phía nàng, nằm sấp xuống.
Sư Thanh Y hiểu được, nó đây là rốt cục miễn cưỡng chấp nhận buộc camera, nhưng không muốn ở ngay trước mặt Cửu Vĩ và Nguyệt Đồng.
Lạc Thần đẩy cỏ dại đi đến, nói: "Chị dẫn chúng đi trước, sẽ nhanh chóng trở lại, em cùng Ngạo Nguyệt chờ chị trước cửa động."
Sư Thanh Y lên tiếng, chờ camera bố trí xong, nàng cùng Ngạo Nguyệt quay trở về trước cửa động trên đồng cỏ. Theo kế hoạch chính là để Cửu Vĩ trông chừng ở hang động lớn trên đường, còn Nguyệt Đồng canh giữ ở từ đường, Ngạo Nguyệt hình thể lớn nhất, rất thích hợp trông coi trước cửa động trên đồng cỏ, mặc dù lúc buộc camera cho Ngạo Nguyệt xuất hiện một chút ngoài ý muốn, bất quá hiện tại tất cả tiến hành coi như thuận lợi.
Thời gian ước định sắp đến, những người trong nhà cũng chạy tới, không bao lâu Lạc Thần cũng trở về, nhóm người họp mặt trước cửa động.
Phong Sanh và Tô Diệc quỳ gối cạnh cửa động, đóng cọc cố định dây thừng xuống đất, Vũ Lâm Hanh ghé vào mép hang động, dùng đèn pin chiếu xuống: "Hang động này rất sâu, chất lượng không khí cũng không biết thế nào."
"Âm Ca nói bên dưới không khí xem như bình thường, có thể trực tiếp hô hấp." Thiên Thiên cũng nhìn xuống: "Bất quá mang thêm mặt nạ phòng độc cũng không thừa."
Phong Sanh cầm một đầu dây thừng đã cố định xong, đưa cho Sư Thanh Y: "Sư tiểu thư."
Sư Thanh Y gật đầu với hắn, cột dây lên người, sau đó đi đến mép động, Lạc Thần đứng bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nàng.
"Cửa động quá chật hẹp, chỉ có thể từng người một xuống phía dưới, chị đừng lo lắng, em đi xem tình huống trước, rất nhanh sẽ trở lại." Sư Thanh Y nói xong, nắm chặt dây thừng, dễ dàng nhảy xuống động, đầu dây bên kia được cổ định trên cọc nhất thời kéo thẳng, Sư Thanh Y một bên nắm dây thừng một bên dùng hai chân đạp lên vách hang, chậm rãi tuột xuống.
Lạc Thần quỳ một gối xuống trước cửa động, nhìn xuống.
Theo Sư Thanh Y càng lúc càng đi sâu, không khí cũng càng lúc càng ẩm ướt, mùi ẩm mốc từ bên dưới bốc lên cũng càng lúc càng nặng, một đoạn thời gian qua đi, Sư Thanh Y nhìn xuống, phát hiện hang động dựng thẳng này sắp đến đáy, trên vách động gần đáy động lại có một động nhỏ đường kính chừng ba thước, bên trong là những thông đạo ngang dọc dẫn xuống nơi sâu hơn dưới đáy động, cùng với vách động dựng thảnh tạo thành hình chữ L, bất quá từ góc độ hiện tại của Sư Thanh Y trên không trung nhìn xuống, không nhìn thấy tình huống bên trong những thông đạo này.
Sư Thanh Y dùng đèn pin chiếu xuống, mặt đất tối như mực, nàng vốn dĩ muốn từ trên dây thừng nhảy xuống, rồi lại dừng lại, chăm chú nhìn mặt đất chốc lát, không trực tiếp xuống phía dưới, mà chỉ từ ba lô lấy ra một chiếc bình nhỏ, dùng chân phải quấn lấy dây thừng, nửa người trên ngã xuống, đem bản thân treo ngược trên không trung, hai tay buông xuống chỉ còn một khoảng nhỏ sẽ chạm mặt đất.
Nàng đeo bao tay, một tay cầm chiếc bình, tay kia dùng nhíp thu thập một ít vật chất hắc sắc trên mặt đất, sau đó cùng đặt vào trong bình, đóng nắp lại, cuối cùng chụp mấy tấm ảnh, sau đó mới xoay người trở lại.
Sư Thanh Y theo dây thừng leo lên, mới vừa đến cửa động, Lạc Thần đã kéo nàng lên, thấp giọng nói: "Thế nào?"
"Còn không xác định, có chút kỳ lạ." Sư Thanh Y đem chiếc bình chứa mẫu vật đặt trên mặt đất, cũng đưa ảnh chụp cho mọi người xem.
Âm Ca nhìn thoáng qua những tấm ảnh Sư Thanh Y chụp được trong động, đã nói: "Không giống."
"Không giống thế nào?" Sư Thanh Y hỏi.
"Trước đây bên dưới có rất nhiều thi thể và vết máu, hiện tại cái gì cũng không có."