Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 104: Ngoại truyện 4




Cô cảm động muốn rơi nước mắt trước những thứ anh vì mình mà làm, cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại có được hạnh phúc như vậy. Anh nắm tay cô đi dạo trên khắp các con phố, mua cho cô bất cứ món đồ gì cô thích khi cả hai lang thang trong chợ đêm. Anh không còn là anh chững chạc của mọi ngày trong cái áo cặp màu hồng xitin giống cô, hai người mặc áo giống nhau, đeo hai cặp kính Nobita giống nhau không khác gì hai đứa trẻ trâu mới yêu vậy.
Đang đi trên đường bỗng dưng anh cười phá lên như bệnh làm cô nghi ngờ, chắc lại sắp có âm mưu đen tối gì đây.
-Anh bị vậy lâu chưa?
-Bị gì?
-Bị tâm thần chứ bị gì, em bắt đầu cảm thấy lo sợ rồi đó nha.
-Có gì đâu mà sợ, anh bị lây của em thôi mà.
Anh gác tay lên vai cô đi trên đường, vừa đi vừa đùa giỡn trước con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người khác.
-À, mà lúc nãy anh cười gì thế?
-Có gì đâu, tự nhiên nhìn em giống một nhân vật trong truyện cổ tích quá nên cười thôi.
-Bạch Tuyết đúng không?
-Không, đẹp vậy cũng đỡ.
-Cô Tấm chứ gì?
-Hiền lành vậy cũng tốt.
-Chứ ai?
-Bảy chú lùn.
-Anh giống thì có, không phân biệt được giới tính à?
Cô nhéo vào hông anh cho chừa cái tội châm chọc người khác, người ta xinh đẹp nữ tính vậy mà dám kêu giống bảy chú lùn, anh đúng là có mắt như không mà.
-Hôm nay anh vui, mình đi uống rượu nha.
Mặt anh gian thôi rồi, bình thường cấm lên cấm xuống không cho người ta uống, bây giờ tự dưng rủ rê chắc chẳng có gì tốt lành đâu.
-Nhưng mà em không vui, không uống đâu.
-Em không vui vậy mình đi uống rượu giải sầu đi.
Cô nhìn anh nghi ngờ, cái người này hôm nay bị gì thế nhỉ, sao lại sốt sắng với mấy cái này vậy, hay là thần men nhập thể nên ghiền không chịu nổi rồi. Cô nhìn anh nghi ngờ.
-Hôm nay anh lạ lạ sao á.
-Có gì mà lạ, đi thôi.
Anh kéo cô vào một quán ăn yên tĩnh trên đường, rồi gọi một chai rượu gì đó rồi luôn miệng quảng cáo rượu này ngon lắm, dễ uống, đẹp da, bảo đảm uống rồi sẽ ghiền y chang có cổ phần trong công ty rượu vậy.
-Nè, anh làm em hoang mang quá à.
-Anh đã nói hôm nay anh vui mà, nào, cạn ly.
Anh cạn vài ly rồi uống một hơi hết trơn, rồi cầm cái ly không nhìn cô chờ đợi. Mặc dù hôm nay anh lạ thật nhưng chắc chắc anh chẳng bao giờ làm gì xấu với cô đâu, thế là cô đưa ly rượu lên nhấp một xíu, rượu gì mà ngọt ngọt thơm thơm mùi trái cây làm cô thích thú. Anh rót, cô uống, hai người vừa uống vừa tám đủ thứ chuyện trên đời cho đến khi cô cảm thấy đầu choáng váng, mắt lờ đờ mới ngưng.
Thấy cô mơ màng anh khoái chí lắm, liền đặt cô lên lưng cõng về.
-Người yêu ơi em mệt quá, sao mà nó cứ quay mòng mòng không chịu ngừng lại.
Cô gục đầu vào vai anh lè nhè, anh cười nham nhở lấy đồ nghề ra.
-Ráng chịu xíu về nhà ngủ là khỏe à.
-Tới chưa anh?
-Gần rồi. Người yêu nè.
Anh bắt đầu nói bằng giọng nghiêm túc như có chuyện quan trọng lắm, cô thì say nên hỏi đâu trả lời đó, đầu óc có còn tỉnh táo đâu mà.
-Em có yêu anh không?
-Yêu anh nhất trên đời luôn.
Cô cười trông đáng yêu vô cùng, đã vậy còn nghiêng người hôn vào má anh một cái nữa chứ.
-Thế có muốn ở cạnh anh không?
-Tất nhiên rồi.
-Vậy hai đứa mình kết hôn nhé.
-Dạ.
Nói xong cô buồn ngủ quá gục trên vai anh ngủ ngon lành, còn anh thì vô cùng hài lòng với kết quả này. Cô bướng lắm, nếu làm đàng hoàng cô sẽ bắt anh làm cái này cái kia, rồi còn bày lắm trò để kiếm cớ hoãn binh, cho nên anh phải dùng chiêu này khiến cô hết đường chối cãi ngoan ngoãn về làm vợ anh.

Sáng đang say sưa giấc nồng thì Nhật Nam bước vào, anh dịu dàng gọi cô dậy.
-Heo lười, dậy thôi, ngủ gì ghê thế.
Cô mở mắt ra nhìn thấy anh nhưng không dậy nổi, kéo chăn qua đầu ngủ tiếp. Anh kéo chăn ra thủ thỉ.
-Dậy đi thử đồ cưới nào.
Nghe xong cô bật dậy ngay lập tức, gì mà thử áo cưới chứ, anh có đang bị ấm đầu không.
Nhật Nam nhìn nét mặt ngơ ngác của cô mà phì cười, nhưng vẫn cố gắng lấy giọng nghiêm túc nhất có thể.
-Nhanh lên, anh nôn nóng muốn xem em mặt áo cưới hài đến mức độ nào rồi nè.
-Anh nói gì em chẳng hiểu gì hết.
-Ơ, cô này lạ nhỉ, hôm qua chẳng phải cô đồng ý làm vợ tôi rồi, sao hôm nay lật lọng nhanh vậy hả?
Anh càng nói cô càng không hiểu, chỉ mới ngủ từ đêm đến sáng chứ có phải từ kiếp này qua kiếp kia đâu mà mọi chuyện cứ rối tung cả lên. Cô cong môi lên cãi.
-Anh đang nằm mơ à? Em đời nào chịu lấy anh chứ.
-Nhân chứng vật chứng hẳn hoi mà còn không chịu nhận tội à?
Tự dưng phá người ta dậy vì những chuyện không đâu vào đâu, cô bực bội nằm xuống ngủ tiếp.
-Anh xàm quá, để người ta ngủ coi.
Cô vừa nằm xuống anh cũng vừa lấy điện thoại mở đoạn ghi âm hôm qua ra, âm thanh đều đều trong đó làm cô muốn ngủ cũng không ngủ được.
-Em có yêu anh không?
-Yêu anh nhất trên đời luôn.
-Thế có muốn ở cạnh anh không?
-Tất nhiên rồi.
-Vậy hai đứa mình kết hôn nhé.
-Dạ.
Không ngờ người yêu mình lại có lúc giở mấy trò trẻ con như vậy, muốn cưới người ta phải cầu hôn đàng hoàng như trong phim Hàn Quốc vậy chứ, ai đời lại chuốc rượu cho người ta say rồi hỏi, anh đúng là điêu nhất trên đời.
-Ăn gian vừa phải thôi nha, lúc đó em say có biết gì đâu.
-Anh không quan tâm, chỉ biết em đã đồng ý rồi thôi.
-Không chịu đâu.
-Em lật lọng, anh buồn, đi tự tử lúc đó em sẽ đi tù vì tội giết người đó.
Trời ạ, sợ anh luôn, vậy mà cũng nghĩ ra được, chưa thấy ai vừa trẻ con lại vừa lắm trò như anh. Cô nhìn cái mặt hài khó đỡ của anh mà buồn cười không chịu nổi, trông anh bây giờ cứ như đứa trẻ 5 tuổi đòi kẹo không được chứ không phải một ông giám đốc lịch lãm như mọi ngày.
-Anh thua rồi, xem như anh năn nỉ, làm vợ anh nha người yêu, em mà từ chối nữa anh sẽ tự tử thật đấy.
-Cấm anh nói đến hai chữ đó nữa nha chưa, ăn nói bậy bạ không à.
Cô cảnh cáo khi anh suốt ngày cứ nhắc đến mấy cái từ đó, cô sợ mất anh như thế nào chắc anh cũng biết chứ, vì thế nên mới nhạy cảm với từ đó như vậy.
-Em đồng ý anh mới không nói nữa.
Cái mặt ngu ngơ của anh khiến cô mềm lòng không nỡ từ chối nữa, vừa thấy cô gật đầu anh thay đổi sắc mặt ngay lập tức, cười rạng rỡ như chưa từng cười bao giờ.
-Sao hôm nay người yêu anh xinh xắn đáng yêu thế này cơ chứ.
-Khỏi nịnh, anh vui rồi phải không, giờ ra ngoài cho em ngủ tiếp coi.
Cô ngáp ngắn ngáp dài nằm xuống ngủ tiếp, đúng là con heo lười ngủ gì mà kinh khủng khiếp vậy không biết.
-Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? Có vợ nào mà giờ này chưa chịu dậy làm việc nhà không.
-Ai biểu anh ép em say, bây giờ em đau đầu không đi nổi luôn rồi nè.
Cô nhõng nhẽo, bây giờ nhân lúc còn đang được chiều chuộng phải hành hạ cho đã, sau này cưới nhau về dễ gì được sung sướng như vậy nữa.
Anh đỡ đầu cô gối lên chân mình, rồi lấy hai tay nhẹ nhàng mát xa hai bên thái dương cho cô.
-Lúc tối anh chơi dại quá, em đau đầu lắm hả?
Cô nhìn anh thương kinh khủng, không kiềm chế được cô rướn người lên hôn vào cằm anh hạnh phúc. Có đôi khi anh giống như một đứa trẻ, dễ vui khi có những thứ mình thích, mặc dù những thứ đó rất đơn giản mà ai cũng có thể có được. Đôi khi anh lại giống như một cụ già khó tính khi cô lỳ lợm lang thang dưới mưa hay không chịu mặt áo ấm khi trời lạnh, không chịu ăn cơm. Nhưng có khi anh lại là một người trưởng thành chững chạc dùng đôi tay để che chở cho người mình yêu thương, khiến họ cảm thấy an tâm và hạnh phúc.
Có những việc làm, đơn giản chỉ là sấy tóc cho cô, ôm cô dỗ dành khi gặp ác mộng, cùng ngồi học bài chung khi cô buồn ngủ hay lắng nghe những câu chuyện không đầu không đuôi của cô thôi cũng đủ làm cô ấm áp, cô biết đây là người đàn ông duy nhất yêu mình nhiều như thế này, chẳng cần hoài nghi hay nghĩ ngợi, cô luôn muốn được trở thành người phụ nữ của anh, sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh như bao gia đình hạnh phúc khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.