Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 4:




Ra khỏi nhà lúc 8h sáng mà đến 9h mới tới được nhà chủ, cũng tại chiếc xe đạp chết tiệt bị hư giữa đường làm tôi phải dắt bộ, tháng này chắc phải cày thêm để kiếm tiền mua xe mới mới được. Mở cửa bước vào nhà, tôi bắt gặp ngay ánh mắt quái dị của Nhật Nam nhìn tôi, anh ta cứ nhìn chằm chằm làm như sợ tôi ám hại vậy. Không thèm để ý đến ánh mắt đó, tôi hậm hực vô nhà làm việc. Nhìn đống quần áo vương là biết tối qua lại có một em xinh đẹp ở lại rồi, tên này làm như không có người đẹp là chịu không nổi vậy đó.
-Bỏ đó nấu ăn trước đi, tôi đói rồi.
Chưa dọn dẹp xong đã bị sai việc khác, tôi bực bội đi nấu ăn, còn anh ta ngồi xem mấy cái thứ tài liệu vớ vẩn gì đó, đúng là làm người giàu sướng thật. Từ trong bếp nhìn ra thấy anh ta cứ xoa xoa đầu vẻ khó chịu, hình như đau đầu lắm thì phải. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, đó không phải việc của mình nên tôi vẫn tập trung nấu ăn không quan tâm.
Xong xuôi đâu đó, định ra gọi anh ta vào ăn cơm thì đống tài liệu đủ màu sắc trước mặt làm tôi tò mò, hình như là kế hoạch quảng cáo gì đó. Đang say sưa ngắm nghía đột nhiên anh ta lên tiếng làm tôi giật mình như làm điều gì tội lỗi lắm.
-Có hứng thú sao?
Tên này hình như có mắt ở sau lưng, không thèm quay lại mà biết có người nhìn trộm, ghê thật.
-Không…không có. Cơm tôi đã nấu xong, anh có thể ăn.
-Để đó đi, cô có thể về.
Nhật Nam khoác tay ra hiệu, tôi ậm ừ định đi về nhưng nhìn nét mặt anh ta không được tốt, lại ở có một mình nên máu lương thiện trong người tôi dâng lên, tôi lấy trong giỏ một viên Panadol đưa cho anh ta.
-Cái này giảm đau đầu công hiệu lắm đó.
Vốn là người dậy sớm, lại hay thức khuya học bài nên tôi thường xuyên mang theo thuốc này để phòng ngừa bị cơn đau đầu hành hạ.
Quay lại nhìn tôi một hồi, cuối cùng anh ta cũng cầm lấy viên thuốc. Dựa đầu và ghế, trông anh ta cứ thảm thảm sao ấy, thế là tôi liều mạng giúp đỡ.
-Để tôi giúp anh.
Tôi nhẹ nhàng mát-xa hai bên thái dương giúp Nhật Nam dễ chịu hơn, lúc đầu anh ta còn nhăn nhó nhưng sau đó gương mặt cũng giãn ra. Trước khi về tôi cũng ráng quay sang làu bàu một hồi mới chịu đi.
-Đùng có mà tàn phá sức khỏe của mình bằng cách hoạt động cả đêm rồi sáng dậy làm việc. Biết bao nhiêu người mong muốn khỏe mạnh như mình mà không được, thậm chí muốn có một giấc ngủ trọn vẹn cũng không có. Đừng có để đến khi không còn rồi mới hối hận.
Câu nói của tôi làm Nhật Nam một lần nữa bất ngờ, con nhỏ này không khác gì bà cụ non hay làu bàu. Còn tôi là thế, thấy mà không nói trong lòng rất bực bội, nên hôm nay không nói được thì ngày mai cũng phải nói à.
Ra đến nơi, nhìn thấy chiếc xế hộp của mình mà tôi chán nản, nghĩ đến cảnh phải dắt bộ tìm tiệm sửa xe là oải rồi, khu nhà giàu này làm gì có chỗ sửa chứ.
-Hư à?
Nhìn thấy tôi như vậy chắc trong bụng anh ta cảm thấy đáng đời lắm, cái tội dám giáo huấn ông chủ. Tôi chỉ gật đầu không nói gì, cái mặt thảm hại này đã nói lên tất cả. Nhật Nam không nói gì, anh ta xắn tay áo lên ra giúp tôi sửa xe. Lần này đến lượt tôi trợn tròn mắt nhìn, tên quái dị như anh ta mà cũng có lúc làm việc tốt sao? Không phải tôi đang nằm mơ đó chứ? Thấy tôi thay đổi biểu cảm liên tục, tự nhiên anh ta buồn cười, chắc tại nhìn tôi giống con điên quá.
-Cô giúp tôi một lần, xem như tôi trả nợ. Từ nay về sau không ai nợ ai.
-Haha, anh nói chuyện cứ như chuyện hệ trọng trong phim vậy.
Cười xong mới thấy mình bị vô duyên, tôi im bặt luôn.
-Xe này đem vô viện bảo tàng được rồi đó. Nhật Nam nhìn chiếc xe của tôi mà thương cảm, đâu phải tôi không muốn, nhưng vẫn còn dùng được bỏ tiếc lắm chứ.
-Đợi sinh nhật lần thứ 15 của nó rồi đem nó vô luôn.
-Ờ, lúc đó đem thẳng ra tiệm ve chai có vẻ hợp lý hơn.
Tôi không ngờ có lúc người giúp việc và chủ có thể ngồi nói nhảm như lúc này, chắc hôm nay anh ta không được bình thường nên mới thế.
-Cô là sinh viên à?
-Ừm.
-Nhà cô có mấy người sao phải đi làm ở đây?
Anh ta vẫn không rời mắt khỏi chiếc xe đạp, không biết có sửa được hay không mà mày mò lâu thế.
-Nhà chỉ có hai mẹ con tôi sống với nhau thôi.
Nhật Nam ngước mặt nhìn tôi như phát hiện ra điều gì ghê gớm lắm.
-Sao cô nói cô có bầy em thơ nữa mà.
Chết, để lộ sơ hở rồi, cái miệng hại cái thân bây giờ phải làm sao đây, thôi thì đành nói thật vậy.
-Lần trước bí quá tôi nói cho nó thương tâm xíu để khỏi bị đuổi việc. hì hì.
-Tôi sợ cô rồi đó.
Tôi cười trừ, thích sợ sao cũng được, miễn sao đừng đuổi việc tôi là được rồi. Sáng đi chưa kịp ăn sáng, cái bụng sôi cồn cào rồi, tôi đứng lên nhìn anh ta với ánh mắt cực kỳ hiền lành.
-Anh sửa tiếp nha, tôi ăn sáng xíu.
-Giờ này ăn trưa chứ sáng gì.
Hơi ngạc nhiên nhưng nhìn cái mặt thảm của tôi anh ta cũng chẳng nói gì nữa. Tôi lấy ổ bánh mì trong giỏ ra, định đưa vô miệng ăn thì thấy hai con mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm, kiểu này sao mà ăn được chứ.
-Ăn không mà nhìn ghê thế? Tôi bực bội.
-Ăn.
Trời ạ, chỉ là câu nói đùa sao mà anh ta làm thiệt vậy không biết. Mấy cái món bình dân này mà cũng có hứng thú sao. Tôi khó chịu bẻ ra một nửa, anh ta cầm lấy ăn ngon lành.
-Anh cũng biết ăn mấy món này nữa hả?
-Cô ăn được thì tôi ăn được, hỏi xàm.
Đồ khó chịu, không thích trả lời thôi, tự nhiên kêu người ta hỏi xàm.
-Ok rồi.
Anh ta đứng lên phủi phủi tay hãnh diện, tôi hơi nghi ngờ.
-Được không đó? Có khi nào anh sửa từ hư thành tàn phế luôn không?
-Sợ thì cứ đi bộ về.
-Tôi đâu có ngu. Cảm ơn.
Nói xong tôi leo lên xe đạp thật nhanh về, còn anh ta mỉm cười nhìn theo. Chưa thấy con nhỏ nào lạ đời như vậy, cũng đúng thôi con gái anh ta tiếp xúc không lá ngọc cành vàng cũng sắc nước hương trời, dịu dàng thùy mị, có ai điên điên vậy đâu mà.
…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.