Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 7:




Ngủ liền hai tiếng đồng hồ, thức dậy đã gần đến trưa, tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, sao mình lại có thể nằm ngủ ngon lành ở đây cơ chứ, đã vậy còn nghỉ học nữa. Trời ạ, người gì đâu mà đoảng thế không biết.
Từ trong nhìn ra thấy tôi vò đầu bứt tóc, Nhật châm chọc.
-Dù gì cũng trễ rồi, vào chuẩn bị cơm trưa cho tôi luôn đi.
-Hết giờ làm việc hôm nay rồi, anh tự xử đi.
Đang rầu rĩ mà cơm nước gì ở đây, đừng có mơ mà lợi dụng sức lao động của tôi.
-Thì xem như tôi trả thêm cho cô một ngày công.
-Thật sao?
Nghe thấy tiền là tôi sáng rỡ con mắt liền, đằng nào cũng nghỉ rồi, thôi thì làm kiếm thêm thu nhập cho đỡ áy náy.
-Tôi như thế này mà đi nói xạo với cô à, cô hơi đánh giá cao về mình rồi đó.
Đây mới chính là bộ mặt thật của anh ta, kiêu căng, ngạo mạn, láo cá. Còn mấy hôm trước tốt bụng chắc là do uống nhầm thuốc nên mới thế. Tôi lén liếc anh ta một cái rồi đi vào bếp chuẩn bị thức ăn, tranh thủ còn kịp giờ học nhóm buổi chiều nữa.
Tôi cặm cụi bếp núc như một osin đúng nghĩa, còn tên Nhật thì ngồi trong bếp hút thuốc mới ghét chứ, không lẽ tôi đuổi anh ta ra ngoài? Nhưng đây đâu phải nhà mình. Trời ạ, điên chết mất thôi.
Nhật cố ý chọc tôi, nhưng chờ mãi không thấy tôi nói gì anh ta đành phải lên tiếng trước.
-Hôm nay không ca Bài ca thuốc lá nữa à?
-Nói anh cũng như nói với cái bàn, đợi mai mốt thấy hậu quả rồi lúc đó biết.
-Cô thấy hậu quả rồi à?
Anh ta cố tình chọc tiếp, đã không muốn quan tâm đến ba cái chuyện thuốc lá của anh ta rồi, vậy mà còn không chịu để yên.
-Rồi, ba tôi mất vì hút thuốc lá quá nhiều.
Câu nói của tôi làm không khí thêm căng thẳng, tôi buồn còn anh ta áy náy vì đã lôi chuyện không vui ra chọc tôi.
-Xong rồi đó, tôi đi đây.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, tôi đứng lên đi về.
-Cô để vậy đi học luôn hả? Không ăn cơm à?
Nhật cũng không hiểu tại sao lại muốn nói chuyện với con nhỏ như tôi vậy không biết.
-Không cần, tôi quen rồi.
Nhìn theo bóng tôi ra khỏi cửa, Nhật cảm thấy trong lòng hơi là lạ, chẳng biết tại sao nữa, chắc là do nói chuyện với tôi vui quá nên mới vậy.
......
Vừa tới cổng trường đã thấy Khánh đứng đợi ở cổng, mặt cậu ta có phần khó chịu.
-Sao sáng không đi học?
Chẳng lẽ nói ngủ quên ở nhà anh ta thì ngại quá, nên tôi đành đưa tay chân băng bó của mình ra cho Khánh xem.
-Tại tui bị té xe.
Khánh thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
-Sao té? Có bị thương chỗ nào nữa không?
-Tại bất cẩn nên té thôi, chỉ trấy xước chút xíu thôi.
-Từ ngày mai tôi qua chở đi học, cấm cãi.
Tự nhiên Khánh đột ngột nghiêm túc làm tôi cũng không dám cãi lời.
-Đau không?
-Đau, nhưng mà đừng nói mẹ tui biết nha, mất công mẹ lo lắng nữa.
Mẹ mà biết con gái cưng bị vậy chắc sẽ không cho tôi đi làm nữa, như vậy thì mẹ sẽ càng vất vả hơn.
-Ừ, lần sau cẩn thận xíu đừng có làm người khác lo lắng nữa.
Giọng nói Khánh dịu dàng làm tôi thấy lạ lẫm, xưa giờ toàn kiểu nói chuyện ngông ngông thôi, không lẽ cậu ta thay đổi rồi. Tôi đưa tay rờ trán Khánh xem có sốt không mà nói sảng vậy, cậu ta nắm tay tôi lại.
-Khỏi kiểm tra, tui sốt rồi, cho nắm tay miếng để nhanh hết nghe.
Có cách chữa bệnh nào vô duyên vậy không trời, bác sĩ nào nói là nắm tay giúp hết sốt chứ. Tôi giựt lại Khánh càng nắm chắc.
-Để im coi, có hơi con gái mới nhanh hết được.
-Ông bị điên à?
-Im lặng một chút cho tôi nhờ.
Kệ, nắm tay cũng không có bầu được, nên cho Khánh nắm một xíu chẳng sao. Cậu ta cứ thế vừa nắm tay vừa gục mặt trên bàn ngủ ngon lành. Nhìn kỹ Khánh cũng rất đẹp trai, chẳng qua tóc lúc nào cũng vuốt keo dựng ngược lên, mặt vênh váo láo cá bất cần đời cộng thêm cái hình xăm trên tay làm cậu ta trở nên khó gần. Khánh cũng chẳng bao giờ nói chuyện dịu dàng với bất kỳ ai khác, nhưng bên trong lại là một người cực kỳ tốt, cậu ta luôn tìm cách giúp đỡ tôi mặc dù cố ý không để cho tôi biết, cũng chính vì thế tôi luôn xem Khánh như là đứa bạn thân nhất của mình, cho dù cậu có làm gì tôi cũng chẳng thể nào giận lâu được.
……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.