Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 71:




Vừa đúng lúc Nhật Huy chạy tới, như tìm được vị cứu tinh, tôi lao đến anh nhờ trợ giúp.
-Huy, anh nói đi, có phải em và Nhật Nam đang yêu nhau đúng không? Mọi chuyện chị ta nói hoàn toàn không đúng sự thật phải không?
Huy không nói gì, anh phân vân nhìn sang tôi lại nhìn sang ả Anna kia, rồi nói rất nhỏ.
-Chắc là em yêu đơn phương Nhật Nam lâu lắm nên mới vậy, anh và Hạnh yêu nhau cũng được mấy năm rồi mà. Để anh đưa em về.
-Không đúng, ngay cả anh cũng nói dối nữa sao? Tại sao tất cả mọi người lại như thế, Huy, anh nói đi, anh nói tất cả chỉ là giả dối đi Huy.
Tôi gạt tay Huy ra, ả Anna nhìn tôi với ánh mắt đắc thắng, còn Nhật Nam thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Em đừng như vậy nữa, về thôi.
Tôi thất vọng buông người xuống khóc nức nở làm ai đi ngang qua cũng ngoái lại nhìn. Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ, còn gì đau hơn khi người yêu tay trong tay với người con gái khác mà xem mình như người xa lạ. Anh ấy có biết những ngày qua tôi đau khổ đến mức nào không, tôi đã tìm kiếm khắp nơi, tôi nhớ anh đến điên dại, vậy mà khi gặp lại anh một chút cũng không nhận ra, nếu giận tôi anh có thể mắng, có thể làm bất cứ điều gì nhưng xin đừng lạnh nhạt như vậy, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi.
-Nhật Nam , anh ghé qua công ty với Huy nha, em về nhà chuẩn bị ít đồ chờ anh.
Nhật Huy nhìn qua tôi không nỡ, nhưng rồi như e ngại điều gì đó từ ả nên cuối cùng cũng quyết định rời đi.
-Anh có việc không đưa em về được, em về cẩn thận nha.
Bỏ mặc lời dặn dò của Huy tôi không quan tâm nữa, anh không đáng để tin tưởng bởi anh đã dối tôi thật nhiều. Tại sao Huy lại không nói sự thật, là vì tôi không xứng đáng với Nhật Nam hay sao? Tất cả tai họa trên đời này hình như trút hết lên trên người tôi, tôi đã không đủ sức để chống chọi nữa, đã nếm đủ đau, khóc đủ nhiều, mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác, có lẽ tôi sắp ngã rồi.
-Chắc cô muốn biết chuyện xảy ra với Nhật Nam lắm đúng không? Nếu muốn thì đi với tôi.
Tôi cố gắng đứng lên đi với cô ta, tôi cần phải biết chuyện gì đang xảy ra mà lại rối rắm như vậy, hình như bây giờ tôi cảm giác mình không còn tỉnh táo nữa rồi.
Ngồi trên xe cô ta kể với giọng rất vui vẻ, trái hẳn với vẻ mặt đầy đau khổ của tôi lúc này.
-Nhật Nam bị tai nạn ở ngoài Bắc và được đưa vào bệnh viện điều trị, đến khi tỉnh lại anh ấy không còn nhớ gì hết ngay cả cô. Bây giờ anh ấy chỉ biết có mỗi tôi thôi.
-Không đúng, Huy nói Nhật Nam đã mất tích, sao cuối cùng lại ở trong tay chị được?
-Chuyện đơn giản vậy mà cô không nghĩ ra ư, đó là một cuộc trao đổi công bằng của tôi và Huy, đôi bên cùng có lợi. Mà thôi cô biết mấy chuyện này làm gì, quan trọng bây giờ anh Nam là người yêu của tôi, cô liệu mà tránh xa anh ấy một chút.
-Cô nói dối, cho dù Nhật Nam chưa nhận ra tôi anh ấy cũng sẽ không bao giờ yêu chị.
Câu nói của tôi làm cô ả điên tiết gầm mặt xuống tức giận, tôi không tin Nhật Nam lại dễ dàng quên đi tình yêu của hai đứa như vậy, tôi hoàn toàn không tin.
-Tao nói cho mày biết, mày sẽ chẳng bao giờ có cơ hội đến gần anh ấy một lần nữa đâu, bởi trong mắt anh ấy chỉ có tao. Khi anh ấy trong bệnh viện chính tao là người chăm sóc cho anh ấy, lúc trước báo chí cũng đã nhắc đến vả lại tao còn những tấm hình lúc hai đứa thân mật với nhau. Theo mày anh ấy có tin không? Không ngờ tao lại có anh ấy dễ dàng mà không cần mất xíu công sức gì hết.
-Bỉ ổi. Nhật Nam sẽ không dễ dàng bị đánh lừa như vậy, chị đừng mơ dùng thủ đoạn đó để cướp được anh ấy.
Không ngờ lại có lúc tôi trở nên cứng rắn như vậy, có lẽ khi mọi thứ dường như quá sức chịu đựng con người ta sẽ tự hình thành lớp vỏ bọc để bảo vệ bản thân mình.
-Mày nghĩ chỉ vài câu nói của mày sẽ khiến anh ấy nhớ được sao? Ngay cả Nhật Huy cũng đứng về phía tao thì mày chẳng là cái thá gì cả.
Tôi nghẹn lời, ả nói không sai một chút nào cả, rõ ràng Huy biết sự thật nhưng lại cố tình che đậy thì lời nói của tôi làm gì còn tác dụng gì nữa. Bây giờ có lẽ Nhật Nam sẽ càng ghét bỏ tôi hơn khi tôi cứ bám lấy nói những lời vô nghĩa, nhưng tôi thật tâm không muốn bỏ cuộc, phải làm cách nào anh ấy mới có thể trở về với Nhật Nam ngày nào đây.
….
Vừa về tới nhà, cô ả vào trong ném tất cả đồ đạc của tôi ra khỏi cửa.
-Chị làm cái gì vậy hả?
Tôi chạy đến cản lại liền bị ả đẩy ngã xuống đất.
-Mày không còn tư cách gì để ở trong ngôi nhà này nữa, tao không cho phép.
-Chị lấy quyền gì mà làm như thế?
-Quyền là vợ tương lai của anh ấy được chưa? Mày biến đi trước khi tao kêu xe rác đến hốt mày. Hay mày muốn tao mời công an xuống mới chịu đi.
Nhìn những món đồ kỷ niệm của hai đứa nằm lăn lóc, tim tôi như thắt lại. Nhật Nam không nhớ ra tôi thì tôi lấy quyền gì mà ở trogn ngôi nhà này nữa cơ chứ. Bao nhiêu nước mắt tuôn tràn, mỗi một món đồ đều là minh chứng cho tình yêu của hai đứa nhưng bây giờ nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Tôi lê bước chân vừa đi vừa khóc với những món đồ cồng kềnh trở về nhà, nơi xa hoa này vốn dĩ chưa bao giờ thuộc về tôi. Người đi đường nhìn ngó chỉ trỏ khi nhìn thấy bộ dạng người không ra người, ma không ra ma này, nhưng tôi không cần bận tâm đến họ bởi giờ đây tôi cảm thấy quá chán chường khi sống trong một thế giới đầy rối reng này rồi.
Trời lại mưa, vậy càng tốt, mưa có thể giúp tôi che đi những giọt nước mắt, mưa giúp làm tất cả cảm giác trong tôi tê dại đi. Tôi nhớ anh đến mức làm bất cứ việc gì cũng bị chi phối, nhưng anh hoàn toàn không biết. Anh mất trí rồi lại bên cạnh một cô gái xinh đẹp khác, anh chưa bao giờ biết nỗi đau mà tôi phải gánh chịu khi cách xa anh. Chừng ấy thời gian bên nhau anh có thể quên dễ dàng nhưng tôi thì không bao giờ quên được, có lẽ vì tôi quá yêu anh, từng quá dựa dẫm vào anh nên bây giờ không thể chấp nhận được sự thật này.
….
Về tới nhà, tôi ngồi bó gối trên giường tiếp tục khóc, chưa bao giờ tôi cảm thấy chán ghét cuộc sống như thế này.
-Bi, sao em lại thành ra thế này, đi thay đồ mau kẻo ốm.
Khánh nhìn thấy tôi ướt mem trên giường rất lo lắng, ngay cả tôi còn chẳng cần quan tâm đến bản thân thì Khánh lo làm gì chứ.
-Có chuyện gì nói anh nghe.
Thấy tôi không trả lời, Khánh vội ngồi xuống lấy chăn choàng lên người tôi, tôi vẫn chẳng có xíu cảm xúc nào, không phản ứng cũng không trả lời.
-Có phải Nhật Nam đã làm gì em không? Anh chạy qua nhà tìm em thì ả người mẫu nói em đã bỏ đi rồi nên mới vội chạy về đây.
-…
-Bi, có nghe anh nói không hả?
Không chịu được nữa, tôi vòng tay ôm lấy Khánh, bao nhiêu uất ức trong lòng vỡ tan theo từng tiếng nấc nghẹn ngào.
-Anh ấy…không…nhớ…em…hức…hức….
-Tại sao Nhật Nam lại không nhớ em?
-Anh…ấy…bị mất trí nhớ…chỉ yêu mỗi cô ta thôi…hức…
-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đừng khóc nữa.
Khánh ôm tôi dỗ dành, người tôi như mất hết cảm giác, tôi muốn được đi thật xa đến nơi có thể giúp tôi không nhớ về Nhật Nam, nhưng tôi không có đủ can đảm để rời xa nơi chất chứa đầy kỷ niệm này.
….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.