Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 75:




Ngày đầu tiên như vậy là tương đối thuận lợi, tôi lên trường xin bảo lưu kết quả một học kỳ vì lý do sức khỏe. Xong đâu đó, tôi tìm chỗ dạy thêm, có thời gian rảnh lại ra ngoài dạy học cho mấy đứa nhỏ trong xóm, không để mình có bất cứ thời gian rảnh rỗi nào nhớ về anh nữa. Mỗi ngày tôi chỉ mong sao thời gian thật nhanh để có thể gặp anh mà thôi. Thỉnh thoảng nhìn anh ăn, nhìn anh làm việc nước mắt bất chợt rơi xuống, tôi thèm được như ngày xưa biết bao nhiêu, lắm lúc lại nghe tiếng cười đùa ngày xưa vọng về nhưng vẫn cố gắng gạt nước mắt để tiếp tục sống.
Ả Anna gì đó ngày nào cũng gọi cho Nhật Nam, gặp ở công ty còn chưa đủ hay sao về nhà vẫn còn làm phiền người khác. Nhưng nghe cách nói chuyện của anh có chút hờ hững không giống như ngày xưa từng ngọt ngào nhớ nhung yêu đương loạn xạ với tôi, có lẽ tôi vẫn còn một chút hi vọng.
….
Hôm nay đang loay hoay lau dọn bếp núc, Nhật Nam ngồi ăn sáng cạnh đó nhìn tôi lên tiếng.
-Cô học trường gì thế?
Sao Nhật Nam lại hỏi câu hỏi y chang ngày xưa thế nhỉ, tôi phải trả lời sao đây, có nên nói nói giống như lúc trước hay không?
-Đừng nói cô ngốc đến mức học trường gì cũng không nhớ nghe.
Thấy tôi vò đầu bứt tóc suy nghĩ anh khó hiểu.
-Tôi đâu có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi kiểu này.
-Cô to gan thật, chắc cô chán làm ở đây rồi đúng không?
-Anh đừng có mà vô lý thế, không lẽ anh đuổi việc tôi chỉ với lý do không chịu trả lời câu hỏi.
Tôi phồng mang trợn má lên cãi lại, đúng là anh vẫn đáng ghét như lần đầu tiên gặp, sau này phải đào tạo lại mới được.
-Tôi có nói sẽ đuổi việc cô sao? Xem ra cô cũng biết sợ, có thể trị được.
Nhật Nam vừa nói vừa cười ha hả làm tôi bực kinh khủng, nếu là ngày xưa tôi sẽ giận nguyên một ngày lúc đó mới biết sợ là gì.
-Hâm, anh mà đuổi việc tôi thì đêm nay nhà anh sẽ sáng nhất thành phố.
-Tôi mời, lúc đó trên nóc nhà sẽ xuất hiện ngọn đuốc sống của cô gái xấu xí.
Tôi lẩm bẩm trong miệng vậy mà Nhật Nam cũng nghe được, người gì đâu mà vừa thính vừa độc ác dễ sợ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nhớ ngày xưa hai đứa ngày nào cũng cãi nhau chí chóe cuối cùng lại yêu nhau, biết đâu bây giờ cũng vậy thì sao.
Tôi liếc anh một cái rồi cặm cụi làm tiếp, còn anh cứ ngồi nhìn tôi trầm ngâm suy nghĩ, chẳng hiểu đang nghĩ cái gì nữa. Được một lúc anh bỏ lên phòng thay quần áo đi làm.
- Á…á……
Đang lau nhà thì nghe giọng Nhật Nam trên phòng hét lên một tiếng rồi im bặt, lo lắng, tôi hốt hoảng chạy ào lên, vừa mở cửa bước vào thấy Nhật Nam ngồi trên giường, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi như mới vừa sợ hãi lắm.
- Có chuyện gì thế?
- Không có gì.
Sống chung nhà ngần ấy ngày cũng đủ làm tôi hiểu được anh đang nghĩ gì, người gì thể diện thấy ớn.
-Không nói tôi về đó nha, ở đây một mình có chuyện gì không ai cứu đâu.
Nghe tôi hù Nhật Nam cũng có vẻ ơn ớn, thế là anh ấy chỉ tay về phía tủ quần áo.
-Chuột…
Tôi suýt cười thành tiếng trước thái độ của anh, vẫn sợ chuột như ngày nào. Tôi tiến đến mở tủ ra cũng bị giật mình nổi da gà khi thấy bầy chuột con mới sinh còn đỏ hỏn trong tủ. Quái lạ sao nhà này lại có chuột chứ, chắc tại mấy lần bắt chuột đem vô chọc phá anh rồi để chúng thoát nên mới sinh sôi nảy nở như vậy.
Tôi anh hùng dọn sạch đống chiến trường hỗn loạn đó mặc dù có hơi sợ sợ.
-Xong rồi đó.
Hình như Nhật Nam vẫn còn ớn lạnh nên không dám đến đó lấy quần áo, nhìn cái dáng vẻ đó tôi muốn cười một trận nhưng lại không dám. Anh nhìn là biết ngay vội ngăn chặn trước.
-Cô mà dám cười xem như xong đời.
-Đồ già cả khó tính.
Nói xong tôi chạy thật nhanh xuống lầu vì sợ Nhật Nam nổi nóng, sàn nhà vẫn còn ướt mà tôi thì lắc xa lắc xắc thế là chân vừa đặt xuống tới sàn là mông cũng tiếp đất luôn. Trời ạ, không biết mình đã bị tai nạn bao nhiêu lần trong ngôi nhà này rồi, đau chết mất. Tôi lồm cồm bò dậy, tay xoa xoa cái mông đau của mình, cũng may không có Nhật Nam ở đây không thôi quê chết được. Chợt tiếng cười từ phía trên phát ra, tôi ngờ ngợ ngước mặt lên nhìn thì thấy Nhật Nam đứng ôm bụng cười sặc sụa, đáng ghét, nếu là lúc trước anh đã đến đỡ tôi lên, miệng cứ xuýt xoa “người yêu anh có bị đau chỗ nào không, anh thương”, còn bây giờ chỉ có đứng đó cười sỉ nhục thôi.
-Haha cười người hôm trước hôm sau người cười.
-Thần kinh, tôi sẽ thả chuột vô lại cho biết mặt.
-Cô dám?
-Tôi chưa biết sợ cái gì hết.
-Đúng là hết thuốc chữa.
-Kệ tôi đồ hâm.
Tôi hậm hực bước ra khỏi cửa đi về, đợi sau này anh nhớ ra, em sẽ hành hạ lại những tháng ngày bị anh bắt nạt cho biết.
,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.