Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 76:




Hôm nay đi đường thấy người ta bán bông đẹp quá tôi dừng lại mua vài cây hoa hướng dương thật đẹp mang đến nhà Nhật Nam. Nói không phải nổ chứ phải công nhận mình cắm hoa đẹp dễ sợ, nhìn nhà cửa rựa rỡ hẳn ra.
-Trời, cũng biết yêu hoa cơ đấy.
Nhật Nam thấy tôi mân mê lọ hoa nên mỉa mai, tôi cũng chẳng vừa, với ai nhịn được chứ anh ấy mà nhịn sẽ làm tới ghét lắm.
-Tôi là người chứ đâu phải là heo đâu mà không thích.
-Ê, cô nói ai là heo vậy hả?
-Ai heo người đó biết, ngay cả mình thuộc giống gì cũng không biết sao.
Tôi cãi lại, nếu như người khác thì chắc tôi không dám cãi ngang vậy rồi nhưng Nhật Nam thì khác, anh được cái là không bao giờ đuổi người giúp việc chỉ vì mấy cái chuyện nhỏ nhặt này nên yên tâm lắm.
-Tôi thấy cô đi làm công việc này uổng phí tài năng lắm, để tôi giới thiệu cô việc khác bảo đảm hợp với khả năng của cô.
Nhật Nam nói bằng giọng nghiêm túc làm tôi tưởng thiệt, mặt hớn ha hớn hở đưa ra chờ đợi.
-Việc gì thế?
-Bán cá ngoài chợ. Với cái giọng của cô thì chẳng ai dám không mua đâu.
-Đồ hâm.
Cái tên này đúng là đáng ghét làm người ta mừng hụt, muốn chửi lại dễ sợ nhưng nghĩ đến kế hoạch lâu dài nên đành nhịn vậy.
-Haha, tôi nói thật, tầm nhìn của tôi tốt lắm.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Nhật Nam vẫn tiếp tục khiêu khích làm tôi nóng máu đập bàn cái rầm.
-Anh mà còn nói vớ vẩn nữa tôi sẽ băm nát anh làm nhân bánh bao đó.
Nghe tôi hét Nhật Nam ngước mặt lên nhìn tôi đầy bất ngờ rồi không dám nói gì thêm nữa, cũng biết sợ là được rồi.
Tôi nhịn cười quay người đi nấu ăn, vừa nấu vừa ngân nga hát bài hát quen thuộc mà hai đứa thường nghe. Tôi có thói quen là thích bài hát nào sẽ chỉ nghe một bài hát đó mãi cho đến khi chán thì thôi, mà khổ nôi toàn là mấy bài nhạc tình yêu buồn sướt mướt mới ghê. Mỗi lần như vậy Nhật Nam cứ làu bàu nói tôi có sở thích khác người này nọ, nhưng ở chung hoài rồi nhiễm lúc nào chẳng hay, tôi nghe bài nào cũng đòi nghe chung cho bằng được. Ở trong bếp lâu lâu quay lại nhìn thì thấy Nhật Nam nhìn chằm chằm mình mà chẳng hiểu tại sao, có lẽ tại tôi hát hay quá nên ngưỡng mộ đó mà. Được một lúc nghe tiếng anh rên khe khẽ, hai tay ôm đầu tỏ vẻ khó chịu lắm, tôi lo lắng chạy tới ngay lập tức.
-Anh sao thế?
-Mỗi lần cố gắng suy nghĩ là tôi lại bị đau đầu.
Thấy anh vậy tôi thương lắm, nhẹ nhàng đỡ đầu anh dựa vào thành ghế rồi dùng hai tay mát-xa hai bên thái dương của anh. Anh không phản đối cứ để yên như vậy gương mặt cũng giãn dần ra rất dễ chịu. Tôi nhớ lại ngày xưa cũng đã từng làm như vậy rồi, tự dưng nước mắt bất chợt rơi xuống.
-Sao thế?
Thấy tôi sụt sịt, Nhật Nam quan tâm.
-Không có gì, mà anh suy nghĩ gì đến nỗi đau đầu ghê thế?
Tôi đánh trống lãng, không thôi anh ấy hỏi tới một hồi chắc nhà bị lụt vì nước mắt luôn quá.
-Nhìn cô tôi có cảm giác có gì đó rất quen thuộc, nhất là cái dáng vẻ thích thú của cô khi cầm mấy cây bông này.
-Có những lúc trên đường đời tấp nập,
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau.
Chưa kịp đọc xong bài thơ đã bị Nhật Nam gõ lên đầu cái bốp rồi, bữa nay còn giở trò đánh người vô cớ nữa chứ.
-Cô đúng là điên. Nói chuyện với cô một hồi chắc tẩu hỏa nhập ma mà chết quá.
-Được đó, vậy tranh thủ viết di chúc sớm xíu.
-Dám trù ẻo tôi hả?
Hai đứa đang cãi nhau chí chóe thì mụ simla bất ngờ xuất hiện, thấy tôi mụ lập tức cau mày khó chịu. Không khí căng thẳng bất thường, tự nhiên tôi muốn chọc tức ả dễ sợ, thế là liều mạng cúi xuống thì thầm vào tai Nhật Nam, từ góc nhìn của ả thì có cảm giác y chang hai đứa đang chuẩn bị hôn nhau vậy. Mặt ả gầm gừ tức giận, còn tôi thì khoái chí thôi rồi.
-Anh, sao hôm nay anh không đến công ty?
Trời ạ, người gì mà thay đổi thái độ nhanh như tia chớp vậy không biết, gì chứ tôi phục ả ở mỗi khoản hơn người này.
-Ờ, hôm nay anh hơi mệt. Sao em lại đến đây?
Ả bước ôm eo Nhật Nam, người cứ lắc qua lắc lại, miệng dẻo đeo như kẹo kéo.
- Người ta nhớ anh mà.
Nghe ả nói chuyện tôi buồn nôn dễ sợ, tốt nhất đi vào bếp tránh nạn cho chắc. Ả nhìn theo rồi quay sang hỏi Nhật Nam, cố tình để tôi nghe thấy.
-Con bé đó nó lại muốn nhận người yêu nữa hả anh?
-Không, người giúp việc anh mới thuê đó.
-Anh cần người sao không nói em, để em giới thiệu người thật thà cho an toàn, dạo này khó tin tưởng được ai làm anh ơi, bần cùng sinh đạo tặc mà.
Tôi tức lộn ruột với cái kiểu châm biếm của ả, người gì đâu mà càng ngày càng quá quắt không chịu nổi.
-À mà anh ơi, ba mẹ em mời anh tối nay qua nhà dùng cơm để bàn chuyện đính hôn của hai đứa mình đó.
Đang bưng tô canh nóng nghe ả ta nói đến vụ đính hôn tôi hốt hoảng làm rơi luôn xuống đất bể tan tành, nước nóng ướt cả hai chân nhưng tôi chẳng có chút cảm giác nào. Nghe tiếng động Nhật Nam nhìn vô thấy tôi đang đơ người với nước văng tung tóe dưới sàn nhà, anh vội chạy vào bế tôi vào nhà vệ sinh ngâm nước. Nhìn hai bàn chân ửng đỏ của mình tôi sợ hãi ôm chặt lấy cổ anh, đã lâu rồi không được anh bế như thế này, thật sự rất nhớ.
-Sao cô ngốc quá vậy, để chậm một xíu là phỏng rồi.
Tôi không trả lời chỉ biết ôm anh khóc, ước gì có thể được bên anh mãi như thế này thì tốt biết mấy. Nhật Nam nhìn tôi có chút hối hận.
-Mít ướt quá, tôi xin lỗi được chưa? Lần sau cẩn thận xíu con gái mà để lại sẹo thì ai mà lấy.
-Anh không bắt đền vì tôi làm vỡ bát chứ?
Câu hỏi của tôi làm Nhật Nam bật cười, anh nhìn tôi y chang người trở về từ sao hỏa.
-Cô đúng là con nhỏ không bình thường.
Nói xong anh bế tôi ra ngoài nhẹ nhàng bôi thuốc lên chân trước con mắt tức giận của ả, cũng đúng thôi, người yêu mình lại đi chăm sóc con nhỏ tình địch không điên mới là lạ, đã vậy nãy giờ Nhật Nam cứ loay hoay với cái chân của tôi mà chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của ả nữa chứ.
-Xong, cũng may chưa sao.
-Cảm ơn.
Tôi đứng lên khập khiễng đi vào bếp, ả Anna nhìn thấy điên lắm nhưng không biết làm gì vì trước mặt Nhật Nam ả giả nai ghê lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.