Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 78:




Tôi trở về với tâm trạng mệt mỏi, có lẽ do tôi cố chấp biết đau khổ vẫn lao vào, khi yêu có mấy ai tỉnh táo để phân biệt đúng sai bao giờ. Tôi sẽ cố gắng quên anh, quên những ký ức đẹp giữa hai đứa để bắt đầu một cuộc sống mới, có thể sẽ rất khó khăn nhưng tôi sẽ cũng sẽ cố gắng. Người ta thường nói khi Thượng Đế đóng cánh cửa này thì sẽ mở ra một cánh cửa khác, người sẽ không dồn tôi vào ngõ cụt của cuộc đời, tôi tin vậy.
Tôi tìm thêm việc không cho mình có bất cứ thời gian rảnh nào để đau buồn khi nghĩ về anh nữa, bây giờ ngay cả sợi dây duy nhất liên kết giữa tôi và anh cũng chẳng còn. Tôi quyết định đến bệnh viện để xem tình hình của ả Anna như thế nào và cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy mặt Nhật Nam , không gặp anh tôi sẽ quên được thôi. Nghĩ là làm, tôi vội chạy đến bệnh viện, hỏi một lúc mới biết được số phòng của ả, tôi tìm đến đứng bên ngoài quan sát không bước vào trong.
-Anh ơi, con của mình mất rồi, em phải làm sao đây?hức...hức...
Ả ta ôm lấy Nhật Nam khóc lóc ỉ ôi ghê lắm, tôi đứng bên ngoài cũng có chút áy náy, một đứa trẻ vô tội do mình gián tiếp hại cũng thấy đau lòng.
-Không sao, sau này em sẽ có những đứa con khác mà.
Nhật Nam dỗ dành, chắc giờ này anh hận tôi thấu xương vì đã nhẫn tâm hại chết con anh khi nó còn chưa thành hình.
-Em làm gì sai tại sao nó lại giết con em, em không muốn sống nữa. Anh nhất định phải đòi lại công bằng cho con mình.
-Anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi.
-Em chỉ muốn chết thôi anh ơi.
-Không sao rồi, có anh đây.
Tôi lẳng lặng trở về nhà, đau lắm khi bao tội lỗi trút lên đầu mình, nhưng tôi không có làm cái việc thất đức đó, liệu anh có tin tôi vô tội hay không? Những ngày qua khi tôi tìm lại được mục đích sống của mình tôi vui biết bao nhiêu, mỗi ngày chỉ mong được gặp anh, được nhìn thấy anh, thế mà sự xuất hiện của ả đã phá tan mọi thứ, khiến tôi trở thành kẻ xấu xa độc ác. Có lẽ suốt đời này chẳng bao giờ tôi có được tình yêu của mình nữa rồi. Tôi mệt mỏi trở về, trong đầu hình ảnh lạnh lùng của anh cứ hiện ra trước mắt làm tôi đau đớn tột độ, tôi nhận ra mình yêu anh nhiều hơn mình nghĩ, bất cứ cảm xúc gì của anh cũng đều khiến tôi để tâm đến, không biết khi nào tôi mới có thể quên được anh đây?
Cứ thế tôi sống trong đau khổ khi ngày nào cũng nghĩ đến anh, tôi tự trách bản thân sao lại yêu anh nhiều đến thế để rồi khi không có anh bên cạnh thì con tim cũng dần chết theo. Sợ Khánh lo lắng nên khi có mặt Khánh tôi cố tỏ ra vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng Khánh nhìn nét mặt u sầu của tôi là biết ngay.
-Em đừng có dằn vặt nữa, anh chắc chắn là mụ ta không có thai.
Giọng Khánh chắc chắn làm tôi cũng bất ngờ.
-Sao Khánh nghĩ thế?
-Em thấy ai có thai mà mang giày cao gót cả mấy tấc, rồi cố tình làm mình té không? Nếu trong bụng có đứa bé của Nhật Nam chắc chắn ả phải giữ lại để níu chân người yêu, dại gì tự mình làm hư như thế.
Khánh nói cũng đúng, nhưng bây giờ nó còn có ý nghĩa gì khi mọi chuyện đã lỡ, nếu chuyện này được phanh phui ra thì Nhật Nam cũng đâu thể nào yêu tôi như ban đầu được, thôi thì cứ để nó đi vào quá khứ vậy.
-Anh sẽ đòi lại công bằng cho em.
-Không cần đâu, em cảm thấy mình bây giờ đang rất tốt, em muốn sống bình lặng như thế này.
-Cứ để anh.
Nói xong Khánh bỏ đi một mạch, có thể lúc tức giận Khánh nói vậy thôi chứ chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi tự trấn an mình rồi chìm vào giấc ngủ.
....
Mấy ngày sau, tôi dần quen với cuộc sống cô độc, mẹ mất, người yêu cũng chẳng còn, tôi chẳng thiết tha gì với cuộc sống hiện tại nữa, nếu bây giờ ông trời có cướp luôn mạng sống của tôi thì cũng chẳng một lời oán than.
-Bi ơi, anh báo cho em một tin vui nè.
Chưa vào tới nhà đã nghe giọng Khánh rồi, trước đây Khánh có bao giờ như vậy đâu chứ, hay mới trúng số nên mới vui dữ dội vậy.
-Nhìn mặt Khánh là thấy vui rồi, khỏi thông báo.
-Em nghe xong bảo đảm còn vui hơn anh nữa.
-Bữa nay bày đặt úp úp mở mở kiểu thần bí nữa ha, anh có nói nhanh lên không thì bảo?
-Hôm trước anh đã điều tra được mụ simla đó không hề có thai.
-Hả???
Nghe Khánh nói như vậy tôi cũng bất ngờ, tưởng chỉ là câu nói trong lúc tức giận không ngờ lại làm thật. Tôi thắc mắc không biết Khánh làm cách nào mà điều tra được hay thế.
-Nhật Nam cũng biết rồi, nên em không cần lo nữa.
-Anh nói đầu đuôi em nghe xem, sao anh điều tra được?
Khánh cứ nói chuyện không đầu không đuôi thế này làm tôi bực bội, phải kể có trước có sau từ trên xuống dưới, ai lại bay vô là kể kết thúc liền vậy chứ.
-Quá đơn giản, anh dẫn mấy thằng bạn có máu mặt của mình vô gặp ông bác sĩ điều trị cho cô ta, thế là ông ta hoảng quá khai tuốt tuồn tuột. Nói chung là cô ả bỏ tiền ra mua kết quả để Nhật Nam ghét em thôi. Anh cũng có lôi đầu Nhật Nam đến để anh ta biết đầu đuôi câu chuyện rồi.
Tự nhiên tôi thấy nhẹ nhõm hẳn ra, dẫu biết là đã quyết định kết thúc với anh ấy rồi nhưng cảm giác bị người mình yêu hiểu lầm thật sự rất khó chịu. Cuối cùng cũng gớ được mớ rối rắm trong lòng, từ giờ tôi có thể yên ổn mà sống cuộc sống cho riêng mình rồi.
-Cảm ơn Khánh.
-Bất cứ chuyện gì của Bi anh đều tự nguyện làm cho dù nó có khó khăn đến đâu, không một ai có quyền nghĩ xấu cho em, càng không ai được làm tổn thương đến em nữa.
Câu nói của Khánh làm tôi cảm động bật khóc, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình Khánh bên cạnh, cho dù những người xung quanh có đối xử như thế nào thì Khánh vẫn đứng về phía tôi, bênh vực tôi trong tất cả mọi việc.
-Nếu không có Khánh chắc em không tồn tại được đến bây giờ, em cảm ơn Khánh nhiều lắm.
-Ngốc, nên nhớ hạnh phúc của mình là do tự mình nắm giữ, đừng bao giờ để người khác cướp mất, nếu sau này em không hạnh phúc anh sẽ xử tội em đó.
Khánh xoa đầu tôi như con nít, ông trời mang tất cả của tôi đi nhưng lại mang đến một người anh trai như Khánh, thật sự rất hạnh phúc rồi.
.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.