Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 88:




Chợt có tiếng chuông cửa, tôi nói vọng vô trong nhà tắm.
-Anh ơi có ai đến kìa.
-Mở cửa giùm anh đi.
Thế là tôi tung tăng đi xuống mở cửa. Cánh cửa bật mở tôi đứng hình bất động khi thấy ả Anna đứng trước cổng, sao lại xui xẻo thế này cơ chứ. Ả thấy tôi càng bất ngờ hơn, khuôn mặt biến sắc thấy rõ. Tôi có thể nhìn thấy ánh mắt hận thù của ả như đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ, chắc chắn ả sẽ nổi điên khi thấy tôi ở đây, đã vậy còn ra mở cửa cứ như nhà mình nữa chứ.
-Mày còn mặt mũi đến đây quyến rũ Nhật Nam nữa hả?
Ả khoanh tay ngước mặt nhìn tôi thách thức, có lẽ ả biết về vụ án hôm nay của tôi rồi nên mới có thái độ đó. Tôi cũng không hiền, trả lời mà không thèm nhìn vào mặt ả làm ả sôi máu.
- Tôi quyến rũ ai cũng không liên quan gì đến chị.
- Quyến rũ chồng tao mà nói không liên quan hả? Mày là đồ con điếm không có thể diện, ngủ với bao nhiêu người còn chưa đủ hay sao mà tìm đến Nhật Nam hả?
Tôi mím môi tức giận, ả dựa vào đâu mà dám nói về tôi như vậy, tôi không phải con điếm, cũng chẳng bao giờ dùng thân thể để quyến rũ người đàn ông khác, tôi căm thù những người không biết gì lại dùng những từ ngữ nặng nề như vậy để nói về tôi.
-Chị im đi, nếu còn tiếp tục tôi không chắc có thể kiềm chế nổi mình đâu.
-Vậy mày sẽ làm gì tao? Đánh tao hả? Nên nhớ Nhật Nam bây giờ là người đàn ông của tao, mày mà đụng đến tao xem như đời tàn, hiểu chưa đồ rác rưởi?
Ả đẩy tôi ra bước vào nhà, Nhật Nam là người đàn ông của ả sao? Thật nực cười.
Tôi vội kéo tay ả lại, không thể chấp nhận được người khác sỉ nhục mình như vậy.
- Chị có tư cách gì mà gọi tôi rác rưởi trong khi chị đê tiện như vậy, chị ngang nhiên giành người đàn ông không phải của mình, còn giả vờ có thai để hãm hại người khác, chị nghĩ làm như vậy Nhật Nam sẽ yêu chị ư?
- Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mày ra khỏi tao.
Chưa kịp phản ứng gì thì nghe giọng Nhật Nam trong nhà vọng ra.
-Ai tới vậy em?
Anh đứng ở của nhìn ra thấy ả Anna thì vô cùng bất ngờ, còn ả thấy anh thì chạy tới ôm tay anh khóc lóc.
-Anh, sao nó lại ở đây vậy anh? Em đến tìm anh nhưng nó không cho gặp.
Tôi cảm thấy ngán ngẩm với con người như ả, sao trên đời lại xuất hiện loại người không biết xấu hổ như vậy chứ.
Nhật Nam nhìn qua tôi như hiểu hết mọi chuyện, anh gạt tay ả ra rồi nhỏ nhẹ.
-Anh có chuyện cần nói với em.
-Chuyện gì vậy anh?
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Nhật Nam ả bắt đầu run sợ, ả ôm chặt lấy anh như sợ anh biến mất. Tôi không nói gì chỉ đứng bên ngoài cuộc nói chuyện của họ, anh đã nói sẽ sắp xếp ổn thỏa mà.
Nhật Nam đẩy ả ra, rồi nhìn ả với ánh mắt áy náy.
-Hạnh, thật ra trong thời gian qua anh đã thử yêu em nhưng không thể, trái tim anh đã có người khác mất rồi. Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, nhưng chuyện trước kia hãy cho nó qua được không? Nhất định em sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn anh gấp ngàn lần.
Ả đơ người không tin đó là sự thật, nước mắt tuôn xối xả, ả khóc như mưa rất tội nghiệp.
- Anh nói dối em đúng không? Chuyện này không thể là sự thật, hai đứa mình đã từng yêu nhau mà, anh không thể bỏ em được.
Giọng ả run run, tay cứ nắm chặt Nhật Nam không rời, có lẽ ả sẽ khó lòng chấp nhận sự thật này khi quá yêu anh như vậy.
-Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự đã yêu người khác, em xinh đẹp thế này chắc chắn sẽ có nhiều người tốt theo đuổi.
-Em không cần ai hết, em chỉ cần mình anh thôi. Anh nói đi, tại sao không phải là em chứ?
-Anh xin lỗi.
Ả khóc một trận đau khổ, rồi ngước lên nhìn tôi như tìm ra được gốc rễ mọi chuyện, ả nhìn Nhật Nam níu kéo.
- Là do nó đúng không? Em làm bao nhiêu chuyện vì anh cũng không bằng một con điếm này sao?
Nhật Nam tức giận tát ả một cái thật mạnh, hai mắt rực lửa nhìn ả.
-Cấm em nói Gia Ân như vậy.
Nghe Nhật Nam nói vậy, ả càng tức giận hơn nữa, bao nhiêu cảm xúc trong người đều hiện lên trên mặt, trông ả rất hung tợn, tình yêu mù quáng đã khiến ả không kiềm chế được bản thân mình.
Rất nhanh, ả chạy đến đẩy tôi ngã xuống sân, tay nắm chặt lấy tóc tôi không buông.
- Mày đúng là đồ đê tiện, mau trả Nhật Nam cho tao.
Nhật Nam hoảng quá chạy lại kéo ả ra đỡ tôi lên, anh ném cho ả cái nhìn tức giận.
-Cô mà còn đụng đến Gia Ân lần nữa thì đừng trách tôi.
Nói xong Nhật Nam bế tôi vào nhà bỏ mặc ả một mình ngoài kia, có lẽ ả khóc rất nhiều vì Nhật Nam không còn quan tâm đến ả nữa, nhưng đó cũng là hậu quả cho những hành động xấu xa ả đã gây cho người khác mà thôi.
-Anh xin lỗi, em có sao không?
Nhật Nam vuốt lại mấy sợi tóc rối bù của tôi rồi ôm tôi vào lòng, tôi biết anh cũng rất ray rứt khi nói chia tay với ả, nhưng tình yêu vốn không thể miễn cưỡng được, nếu đến với nhau mà không có tình yêu từ hai phía làm sao có hạnh phúc trọn vẹn được.
Tại sao ông trời lại sắp đặt hai chúng tôi yêu nhau, rồi lại khiến sóng gió ập đến nhiều như thế? Nếu đó là thử thách của tình yêu thì xin đừng thêm bất kỳ sóng gió nào nữa, cả hai chúng tôi đã nếm đủ đau khổ rồi. Khó khăn lắm tôi mới có được anh của hiện tại, tôi có thể hi sinh mọi thứ của mình miễn sao đừng cướp lấy anh khỏi tôi là được rồi.
-Gia Ân, anh hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu, tin anh.
Lúc này đây tôi cứ muốn được anh ôm chặt như thế này mãi, vừa yên bình lại rất ấm áp.
-Em mệt quá, em muốn ngủ.
Tôi mệt mỏi khi hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, bây giờ chỉ muốn được nằm cạnh anh yên bình, không lo nghĩ như những cặp tình nhân khác mà thôi.
Nhật Nam bế tôi lên phòng, đặt đầu tôi gối vào cánh tay anh, tay ôm lấy tôi che chở.
-Ngủ một giấc rồi mọi chuyện sẽ ổn, anh yêu em.
Cứ thế tôi yên tâm nhắm mắt ngủ một giấc ngon lành trong lòng anh, tay vẫn ôm chặt anh không rời. Tình yêu là thế, nó tiếp thêm sức mạnh để con người ta có thể tiếp tục sống, có đủ dũng khí để bước qua những sóng gió cuộc đời. Hi vọng sẽ không còn bất kỳ khó khăn nào có thể chia cắt tình cảm của em và anh nữa.
….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.